“Cậu —— quyết định sao?”
Ông già ngồi ở trước bàn làm việc, mắt tràn ngập thưởng thức, dò xét cẩn thận đứa trẻ đứng trước mắt.
Đứa trẻ này tên là Nghiêm Chinh, là một cô nhi không cha không mẹ, cũng làhọc sinh ở trường tư nhân do ông lập ra, thành tích tốt nghiệp ưu túnhất. Theo ông biết, ba năm trước đây Nghiêm Chinh dựa vào thành quả khổ học của mình, thi đậu cao trung đệ nhất miền Bắc, nhưng bởi vì nguyênnhân kinh tế, chuyển đến trung học Kiều Tư do ông Kiều Hải Sinh lập rahọc.
Nhiệt tâm công ích chính ông, hàng năm cung cấp chi phí họctập toàn bộ cho mười học sinh ưu tú, mà Nghiêm Chinh chính là một ngườitrong đó.
Năm nay bắt đầu, ông thêm một khoản học bổng du họcThanh Hàn, khiến năm học sinh muốn nhưng không thể nào, có thể đến nướcngoài nổi danh học phủ tiếp tục thâm tạo. Năm nay vừa đúng Nghiêm Chinhtốt nghiệp trung học từ Kiều Tư trúng tuyển.
“Quyết định!” Nghiêm Chinh không chần chờ chút nào trả lời: “Tôi đã nhận được thông báo nhập học của đại học Princeton, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể đếnPrinceton học.”
Anh như cũ cặp mắt lấp lánh có thần nhìn thẳng người đàn ông già, vẻ mặt không kiêu ngạo không tự ti.
Thân là cô nhi chính anh từ nhỏ cũng biết, van xin hoặc chọn lựa thấp kémcũng không thể giúp anh có được những gì anh muốn, chỉ có cố gắng, mớicó thể thực hiện nguyện vọng.
“Rất tốt!”
Kiều Hải Sinh tán thưởng gật đầu ông thích đứa trẻ này!
“Chúc mừng cậu, cậu nhận được khoản học bổng này rồi! Hi vọng cậu ở nước ngoài cố gắng, không nên phụ lòng ta cấp học bổng này.”
“Nghiêm Chinh hiểu!” Nghiêm Chinh dừng lại một chút, hỏi tiếp: “Tôi nhận phầnnày học bổng có điều kiện gì? Thí dụ như hợp đồng giao kèo mấy năm.”
“Nếu như nhất định phải ký hợp đồng, cậu sẽ bỏ khoản học bồng này sao?” Kiều Hải Sinh tò mò hỏi.
“Không!” Nghiêm Chinh lập tức trả lời: “Tôi sẽ ký hiệp ước, sau khi tốt nghiệpcũng sẽ đến xí nghiệp Kiều Sinh làm việc, chỉ là —— xí nghiệp Kiều Sinhkhông phù hợp với nguyện vọng của tôi, tôi sẽ rời khỏi công ty sau khimãn hiệp ước, sáng lập một công ty khác có quy mô sánh với xí nghiệpKiều Sinh.”
“Ha ha ha!” Kiều Hải Sinh nghe thấy lập tức cười haha, “Cậu nói gì, không sợ tôi hủy bỏ học bổng của cậu sao?” Ông thật sựyêu thích đứa trẻ này, vô cùng có cá tính.
“Tôi không thích nóiláo!” Yêu cầu hắn hư dữ ủy xà (>
“Ha ha! Thật đáng tiếc tôi không có con gái, nếu không nhất định con bé cho cậu!”
Nói xong, chợt nhớ tới cháu gái năm nay mới mười tám tuổi. Chỉ là, tuổi tác cách biệt hơi lớn một chút!
Ông cười lắc lắc đầu, nhìn nghiêm chinh nói: “Tôi không muốn dùng khế ướctrói chặt cậu, mục đích tôi cung cấp học bổng này, cũng không phải vìthay xí nghiệp Kiều Sinh tìm nhân viên, thực chất là muốn làm việcthiện.” Ông có chút cảm thán nói: “Tôi sống hơn nửa đời người, ai ngờtuổi già lại mất con, chỉ để lại một cháu gái nhỏ.”