Cô Dâu Không Nguyện Ý

Chương 9: Váy cưới




"Cuối tuần này anh đưa em đi thử váy cưới." Trịnh Khải thấy Ngô Nhược trở lại liền nói.

"Sớm vậy anh?" Ngô Nhược ngồi xuống ghế ngạc nhiên hỏi.

"Giờ cuối tháng chín rồi, đầu tháng mười hai hôn lễ của chúng ta cử hành nhiều việc dồn lại một chỗ không tốt, thử sớm nếu không vừa còn có thời gian để sửa lại". Trịnh Khải dịu dàng giải thích.

"Vâng vậy theo ý anh đi." Ngô Nhược nghe Trịnh Khải nói cảm thấy rất có lý liền gật đầu nghe theo.

Trịnh Khải cong môi cười: "Về thôi, trở về thôi ngủ sớm mai còn đi làm".

"Dạ." Ngô Nhược đứng lên trước chờ Trịnh Khải đi tới rồi luồn tay vào cánh tay anh đi ra khỏi nhà hàng, lúc đi qua chỗ của Dạ Nam Hành cô thấy anh ta vẫn chưa quay trở lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi đó.

Vài ngày sau tới công ty cô cũng không còn ngẫu nhiên gặp mặt Dạ Nam Hành nữa, cứ như vậy cuộc sống yên bình cho đến ngày cùng Trịnh Khải đi thử váy cưới.

Chỗ cô và Trịnh Khải chọn đồ cưới là cửa hàng váy cưới nổi tiếng của thành phố A, ở đây vừa có thể mua váy may sẵn, vừa có thể đặt may, Ngô Nhược nghĩ không cần phải tốn kém như vậy liền chọn một chiếc váy đã được may sẵn mặc thử lên người.

"Chỗ eo này bóp lại một chút trông sẽ càng đẹp hơn." Bà chủ cửa hàng nhìn chiếc váy cưới được mặc trên người Ngô Nhược, đi tới gần đưa tay bóp eo chiếc váy lại nói.

"Chị bóp thêm một chút là được rồi đừng nhỏ quá, em không quen mặc đồ bó". Ngô Nhược ngắm nhìn bản thân trong gương cất lời.

"Yên tâm, chị bóp lại một chút tạo đường cong thôi, dáng người em rất đẹp sẽ càng tôn dáng." Bà chủ gật đầu, sau đó nhìn lại tổng thể một lượt không kìm được vẻ tán thưởng.

"Nghe bạn trai em nói em là nhà thiết kế, chị thấy đa số nhà thiết kế đều thích tự thiết kế váy cưới cho bản thân".

"Em cảm thấy như vậy rất mệt, đồ mua ở ngoài cũng rất tốt, không cần mất thời gian như vậy".

"Ra ngoài thôi, bạn trai em đang ngóng cô dâu rồi." Bà chủ nghe cô nói vậy chỉ mỉm cười, sau đó đi lại gần đặt tay lên rèm thử đồ nói.

"Vâng."

Thấy Ngô Nhược đồng ý, bà chủ mới kéo tấm rèm ra.

Trịnh Khải nhìn cô gái khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng kia, ánh mắt lưu luyến không rời.

"Rất đẹp".

"Đẹp đến vậy sao?" Ngô Nhược buồn cười nhìn anh.

"Người ta nói quả không sai, cô gái xinh đẹp nhất là lúc khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khiết này".

Ngô Nhược nghe thấy hai từ tinh khiết ánh mắt bỗng biến đổi, nụ cười cũng bắt đầu gượng gạo. Cô làm gì còn xứng với hai từ tinh khiết này nữa đây, từ lâu đã không phải nữa rồi, liệu anh biết được sẽ tha thứ cho cô hay không? Người ta có thể chấp nhận yêu cô gái không còn trong trắng, nhưng ai đi chấp nhận người mình đang yêu lại đánh mất sự trong trắng với người đàn ông khác chứ.

"Giữ lại cho chúng tôi chiếc váy này." Trịnh Khải hài lòng nhìn chiếc váy đang được Ngô Nhược mặc trên người, quay sang nói với bà chủ.

"Cậu ra kia viết cam kết cùng đặt cọc trước chúng tôi sẽ giữ lại cho hai người."

"Hay là mua luôn nhé!" Trịnh Khải nghé tai Ngô Nhược thì thầm.

"Mặc một lần thôi mà, không cần tốn kém vậy đâu." Ngô Nhược lắc đầu, bọn họ sau này cần nhiều khoản để chi, công ty của anh cũng cần nhiều vốn, không thể tốn kém được.

Trịnh Khải đưa tay vuốt tóc Ngô Nhược thở dài, sau đó đi ra bàn cầm bút viết cam kết đặt váy cưới.

"Anh lên nhà ngồi một lúc rồi về." Xe dừng trước cửa căn hộ mà Ngô Nhược thuê, cô đưa tay nắm lấy tay anh.

"Anh còn có hẹn với mấy người bạn, hôm khác anh lên." Trịnh Khải nghiêng người hôn cô, từ chối.

"Vâng vậy anh lái xe cẩn thận." Ngô Nhược mở cửa xuống xe, đứng đó chào anh.

"Lên nhà đi!" Trịnh Khải giơ tay chào cô sau đó lái xe rời đi.

Ngô Nhược nhìn lên trên khắp tòa nhà lốm đốm ánh điện cảm giác man mác cô đơn, một mình bước lên nhà.

"Dạ Nam Hành." Ngô Nhược nhìn thấy anh ta đứng trước cửa nhà cô tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác lo âu, nếu vừa rồi Trịnh Khải theo cô lên nhà sẽ như thế nào giải thích về sự có mặt của anh ta ở đây.

"Đứng đó làm gì? Em thấy khách tới không mời vào sao?" Dạ Nam Hành nghe thấy tiếng cô liền quay qua nhìn, anh tới đây chờ cô cũng hơn một tiếng rồi, lúc đầu là ngồi trong xe, sau vì mất kiên nhẫn mà lên tới tận nhà cô.

"Anh là khách không mời, tôi không muốn tiếp". Cô nam quả nữ chung phòng, hơn nữa cô cứ có cảm giác sợ ở một mình với Dạ Nam Hành, cô thực không muốn cho anh ta vào nhà.

"Có thật không? Tôi cảm thấy so với bạn trai em còn thân hơn đấy." Dạ Nam Hành nở nụ cười trào phúng nhìn cô. "Em định cả đêm cứ đứng đó sao?"

Ngô Nhược nhíu mày đi tới chỗ anh ta đang đứng, do dự đưa tay mở khóa cửa.

"Cạch." Dạ Nam Hành nhanh tay cầm lấy chìa khóa trong tay cô mở cửa, sau đó cứ như vậy đi vào nhà cô.

"Quà tặng em." Dạ Nam Hành đặt túi quà trong tay xuống bàn cười quyến rũ nói: "Tôi thấy rất hợp với em, nên mua".

"Tôi không thích nhận quà từ người lạ." Ngô Nhược liếc qua hộp quà, sắc mặt không vui nói.

"Em nghe câu từ người lạ trở thành người quen chưa?" Dạ Nam Hành xoay người bước đến gần Ngô Nhược.

"Dạ Nam Hành anh nên đứng đắn một chút, nếu không đừng trách tôi." Ngô Nhược thấy anh ta tiến lại gần thì cũng lùi lại vài bước, cho tới khi lưng chạm vào tường mới dừng lại.

"Em sẽ làm gì?" Dạ Nam Hành một tay chống lên tường, một tay cầm lấy cằm cô.

"Tôi không muốn tiếp anh, mời anh đi cho." Ngô Nhược đưa tay gạt bàn tay đặt trên cằm cô ra, tức giận hét lớn.

"Mấy ngày qua không được nhìn thấy em, tôi thực sự rất nhớ em, Ngô Nhược em có thể dùng một phần dịu dàng mà đối với tôi có được không?" Ánh mắt Dạ Nam Hành có chút đượm buồn nhìn Ngô Nhược nhẹ nhàng nói.

"Không thể." Ngô Nhược đẩy anh ta ra lạnh lùng nói.

Dạ Nam Hành bỗng dưng tiến sát lại gần Ngô Nhược, bàn tay giữ chặt hai tay cô giơ lên cao, cúi đầu tìm đến môi cô định hôn, nhưng vì Ngô Nhược chống cự quay đầu đi, môi của anh chỉ có thể chạm được vào má cô mà thôi.

"Em có biết em càng cự tuyệt đồng nghĩa với việc em đang làm dậy lên hứng thú của đàn ông hay không?" Dạ Nam Hành nhếch môi cười sau đó thả hai tay cô ra, Ngô Nhược chưa kịp đưa tay đẩy anh ra, đã bị bàn tay của Dạ Nam Hành ôm lấy vác trên vai đi về phía phòng ngủ của cô.

"Dạ Nam Hành anh định làm gì? Dạ Nam Hành anh là tên khốn nạn." Ngô Nhược bị anh ta đặt xuống giường, trong lòng hoảng sợ không thôi.

"Làm gì em nhanh sẽ biết thôi." Dạ Nam Hành đứng ở cuối giường nhìn Ngô Nhược đang chật vật ngồi dậy, anh đưa tay kéo lấy chân cô lại gần phía mình, sau đó nằm xuống đè lên người cô, hai tay anh giữ lấy hai tay của cô lại.

"Dạ Nam Hành buông tôi ra". Ngô Nhược hai tay, hai chân đều bị Dạ Nam Hành giữ lại, chỉ có thể dùng miệng hét lớn mà thôi.

Dạ Nam Hành vừa rồi đi qua tiệm áo cưới, chợt nhìn thấy một cô gái khoác trên mình bộ váy cưới xinh đẹp cầm tay một người đàn ông khác cười ngọt ngào, người đó không phải ai khác chính là cô gái anh đang đặt dưới thân lúc này đây, anh không thích cô đứng cùng người đàn ông khác, càng không muốn nghĩ đến sau này cô sẽ cùng hắn ta chung sống, càng nhìn càng thấy khó chịu trong lòng, nên mới lái xe đứng dưới nhà cô chờ lâu như vậy.

Dạ Nam Hành cúi xuống chặn miệng Ngô Nhược lại: "Ngô Nhược em đang thách thức tôi sao?" Lúc đầu lưỡi đi vào bên trong khoang miệng cô liền bị cô cắn cho một cái, khiến đầu lưỡi anh đau đớn, ngẩng mặt lên nhìn cô, sau đó không kiên nhẫn đưa tay xé tan chiếc váy trên người Ngô Nhược ra.

"Dạ Nam Hành đừng như vậy xin anh." Ngô Nhược lúc này mới cảm thấy hoảng sợ, thay đổi cách nói chuyện với anh.

"Ngô Nhược nếu lúc đầu em không nặng lời với tôi, hôm nay sẽ không đi tới bước này." Dạ Nam Hành mặc kệ Ngô Nhược cầu xin hay mắng chửi, đưa tay xé nốt mảnh vải cuối cùng trên người cô ra, dù Ngô Nhược có khỏe đến cỡ nào cũng không thể chống lại được sức lực của Dạ Nam Hành.

"Tôi hận anh." Ngô Nhược bất giác nằm im không còn chống cự nữa, mặc kệ anh ta chà đạp, nhắm mắt lại coi mình như người chết.

Dạ Nam Hành đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, sau đó đứng dậy.

Ngô Nhược thấy anh ta rời đi liền nhẹ nhõm mở mắt, giây tiếp theo thực làm cho cô sợ hãi, cả người Dạ Nam Hành không còn vật che chắn lần nữa đè lên người Ngô Nhược.

Không phải trong truyện nữ chính hành động như vậy nam chính sẽ thấy thương xót mà tha cho cô ta sao? Tại sao cô lại vận dụng không thành công thế này chứ? Cô cứ nghĩ sau khi anh ta thấy cô khóc sẽ rời đi, không ngờ anh ta lại đi cởi quần áo của mình.

"Ngô Nhược dù em có không nguyện ý, đêm nay tôi vẫn muốn ngủ cùng em." Dạ Nam Hành đưa tay đẩy chân Ngô Nhược ra sau đó đem vật nóng bỏng đi vào mật đạo ẩm ướt.

"Dạ Nam Hành khốn kiếp." Ngô Nhược lần trước vì bị trúng thuốc không nhớ gì nữa, nhưng lần này cô đang rất tỉnh táo, nhận biết được mình và anh ta đang làm việc gì, liền cảm thấy thật nhục nhã.

Ngô Nhược cắn lấy môi của mình nhẫn nhịn cảm giác đau rát bên dưới.

"Thả ra." Dạ Nam Hành đưa tay bóp lấy miệng Ngô Nhược, không cho cô tự làm đau chính mình.

"Nếu em còn cắn môi mình nữa tôi sẽ nhét giẻ vào miệng em đấy." Dạ Nam Hành vừa thở gấp vừa nói.

Mẹ kiếp anh vừa phải thôi.

Ngô Nhược lúc này đây thật muốn đập chết anh ta, anh ta hành hạ cô lại không cho cô tự hành hạ chính mình có gì khác nhau sao?

Dạ Nam Hành cúi xuống, há miệng ngậm lấy một bên ngực Ngô Nhược, bên dưới điên cuồng ra vào, sau khi phóng thích bản thân mới ngừng lại.

"Đi ra!" Ngô Nhược mệt mỏi hét lớn, làm cũng xong rồi, ở đấy làm gì.

Dạ Nam Hành đưa tay vén tóc Ngô Nhược ra hai bên, nhưng cứ như vậy nằm đè lên người Ngô Nhược thở gấp, không rời đi.

"Không cần." Dạ Nam Hành một lúc sau mới đứng lên định cúi người ôm lấy Ngô Nhược đi tắm, nhưng bị giọng lạnh lùng của cô cự tuyệt.

"Dạ Nam Hành anh muốn gì ở tôi?" Ngô Nhược đưa tay kéo lấy chăn, che đi thân thể đầy vết tích của mình.

"Kết hôn cùng tôi". Anh nhìn cô chân thành nói

"Anh điên rồi". Lời anh ta nói ra làm Ngô Nhược cảm thấy rất nực cười, bọn họ quen nhau được bao lâu? Cô tự hỏi liệu rằng người như anh ta có hiểu ý nghĩa của hai từ hôn nhân không?

"Tôi đang rất tỉnh táo". Dạ Nam Hành khẳng định bản thân thật lòng muốn cùng cô chung sống, anh không phải chàng trai đôi mươi, hay người đàn ông bồng bột, anh hiểu trái tim mình cần gì, muốn gì.

"Ngoài kia có rất nhiều cô gái, sao lại phải là tôi? Chúng ta cũng chỉ mới gặp vài lần mà thôi".

"Như em nói ngoài kia có rất nhiều cô gái nhưng họ lại không phải là em, tôi chỉ muốn em".

"Tôi có bạn trai rồi, chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi, anh ấy còn là bạn của anh nữa đấy".

Dạ Nam Hành cười nhạt: "Tôi không phải thánh nhân, có thể đứng nhìn em hạnh phúc còn bản thân chịu đau lòng".

Bạn thì đã sao? Con người ai mà không ích kỷ? Cuộc đời ngắn ngủi tại sao không thể mặc kệ tất cả làm theo sự mách bảo của con tim? Anh chính là loại người như vậy đấy, thích thứ gì sẽ bất chấp mà chiếm lấy.

"Dạ Nam Hành tôi không thích anh, càng không muốn ở bên anh, đừng khiến tôi căm thù anh như vậy". Tay Ngô Nhược bấu chặt ga giường, kiên cường nuốt nước mắt nhục nhã vào trong, giọng lạnh nhạt nói.

"Tôi không ngại có thêm một kẻ thù." Dạ Nam Hành nói xong tự mình đi vào phòng tắm rửa, đối với anh miễn là cô ấy ở bên anh, có thù hận hay không thời gian rồi cũng biến mất, nhưng nếu không giữ được người ở bên cạnh thì sẽ khiến chính anh không vui vẻ.