Bây giờ đã là đầu tháng 12, mới thế mà đã sắp hết năm, một năm nay đối với Ngô Nhược có sự thay đổi rất lớn, phải nói trong suốt 25 năm qua đây như chính là bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời cô vậy.
Đứa bé trong bụng Ngô Nhược dự tính sẽ ra đời vào giữa tháng 2 năm sau, giờ tới đó còn khoảng hơn 3 tháng nữa nhưng Dạ Nam Hành đã mua đầy đủ hết cả đồ trẻ con sau sinh rồi, mỗi lần đi trung tâm thương mại lại xách theo đống đồ trẻ con trở về, nhìn căn phòng vốn dĩ là phòng ngủ cho con giờ bất giác lại thành phòng chứa đồ.
" Con đã đạp chưa?" Dạ Nam Hành từ phòng làm việc đi ra, đi đến bên cạnh Ngô Nhược ngồi xuống, đưa tay đặt lên cái bụng to tròn của cô.
"Vừa mới đạp rồi." Ngô Nhược nhìn Dạ Nam Hành có chút buồn cười, lần đầu tiên cảm nhận được sự chuyển động của con anh đã rất hạnh phúc, cả ngày hôm đó lâu lâu lại đến đặt tay lên bụng trông chờ. Bây giờ câu cửa miệng của anh khi nhìn thấy cô chính là những câu hỏi như con đã đạp chưa, con có ngoan không có làm em mệt chưa, không biết lúc con sinh ra anh ta có bị mắc chứng bệnh cuồng con không nữa.
Vừa nói xong đứa bé trong bụng lại bắt đầu đạp bên này bên kia, khiến khuôn mặt Ngô Nhược nhăn nhó.
"Anh không biết con chúng ta sinh ra, nếu là con gái sẽ là một đứa trẻ có tính cách thế nào nữa." Dạ Nam Hành đưa ngón tay đặt lên chỗ đứa bé đạp nhô lên trên bụng cô, cười nói có lẽ cũng ương bướng như cô ấy vậy nhưng câu này anh không dám nói ra sợ Ngô Nhược không vui.
"Anh mong nó là con trai hay con gái." Ngô Nhược thấy đứa bé ngừng đạp, cũng đưa tay lên sờ lên bụng mình, tò mò không biết đứa bé là trai hay gái liền hỏi anh. Lúc đầu đi khám bọn họ định sẽ hỏi giới tính của đứa bé, nhưng về sau nghĩ lại nên theo quy định của nhà nước chờ đến lúc sinh.
"Con trai hay con gái đều được, dù sao chúng ta cũng đâu phải chỉ sinh một đứa." Anh ôm lấy cô vào lòng, dù trai hay gái đều là con của bọn họ, đều có đặc điểm giống với Ngô Nhược, cả đời này muốn cùng cô gái anh yêu ở bên cạnh nhau nuôi dạy con cái trải qua mọi sóng gió của cuộc đời.
"Ai muốn sinh thêm cho anh chứ?" đứa đầu còn chưa sinh, đã nghĩ đến đứa thứ hai rồi, anh là định để cô đẻ đến mệt chết sao, nghĩ tới cảnh đứa này còn đang tập đi trong bụng đã có đứa khác rồi, cô mới chỉ 25 tuổi thôi còn cần ra ngoài gặp gỡ bạn bè đấy.
"Dù sao anh cũng muốn có mấy đứa con, cuối tuần cả nhà chúng ta sẽ đi dã ngoại, cùng các con chơi ném bóng, thả diều như vậy chẳng phải rất vui sao?" Anh nghĩ đến tương lai bọn họ ngồi bên nhau, nhìn các con chơi đùa phía trước như vậy thật là quá viên mãn rồi.
Ngô Nhược nghe giọng nói hạnh phúc của anh, bất giác đưa tay lên ôm lấy eo anh, cuộc sống như vậy đối với cô thật tốt, trước kia trong dự định tương lai của mình cô chưa từng nghĩ đến sẽ có sự xuất hiện của anh, còn bây giờ anh như là một phần tương lai của cô vậy.
....
Dạ Nam Hành sợ Ngô Nhược ở trong phòng nhiều không chịu vận động khi sinh sẽ rất khó, mỗi ngày đều bắt cô ra ngoài đi bộ, Ngô Nhược đỡ thắt lưng của mình đi xuống tầng đã thấy anh mặc bộ thể thao chờ sẵn rồi.
"Anh cứ chạy bộ của anh đi, em đi chậm lắm." Đàn ông sải bước dài đi nhất nhanh, cô chưa có thai đã lười biếng tập thể dục rồi, giờ có bụng to lại càng lười biếng, thấy anh suốt ngày phải chờ cô Ngô Nhược cảm thấy vẫn là anh nên đi trước thì hơn.
"Cả ngày không được gặp em rồi, anh chỉ là đang cố gắng giành lấy những giây phút được bên em mà thôi." Dạ Nam Hành đưa tay ôm lấy eo cô, cùng chậm chạp cô đi bộ.
"Dạ Nam Hành sao lúc nào anh cũng nói ra được những câu khiến người khác buồn nôn như vậy chứ?" Ngô Nhược đúng là hết chỗ nói với anh, đây là cô đã nghe quen rồi cũng luyện cho mình khả năng miễn dịch trước những lời nói của anh đấy, ngày xưa mỗi lần nghe xong cô đều nổi cả da gà.
"Làm gì có ai được nghe chứ, anh chỉ nói cho mình em nghe thôi." Anh thấy phụ nữ thường khi nghe những lời ngọt ngào như vậy sẽ rất cảm động, chắc có mỗi cô là nghe xong quay lại mắng anh thôi.
"Em xin, anh cứ đi nói với người khác đi, đừng giữ trong lòng nhiều như vậy làm gì, để rồi cứ nhìn thấy em lại nói những câu như vậy". Ngô Nhược tuy nói vậy nhưng miệng lại vui vẻ cười, nhìn bọn họ đi từ nãy đến giờ cứ nghĩ là xa nhưng thực ra không cách nhà là bao.
"Anh chỉ nói được lời đó trước mặt cô gái anh yêu thôi." Dạ Nam Hành dừng lại nhích chân đứng trước mặt Ngô Nhược, bàn tay vuốt ve mái tóc cô, cúi xuống hôn lên môi người con gái mà anh yêu đến mất đi lý trí trước mặt mình.
Ánh bình minh ấm áp buổi sáng sớm, như bao trùm lên hai người, tình cảm là thứ rất thiêng liêng, chỉ cần trái tim luôn chân thành, dù cứng rắn đến mấy cũng sẽ có ngày trở lên yếu mềm, Ngô Nhược đưa tay ôm lấy thắt lưng Dạ Nam Hành đáp lại nụ hôn của anh.
Cô không biết tình cảm bây giờ của mình đối với anh là như thế nào, nhưng cô sẽ cố gắng thử mở cửa trái tim mình chấp nhận để anh bước vào, vì con vì cả chính bản thân cô nữa.