Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 87: 87: Đường Mạn Đình Phát Điên




Tô Dĩ Thần mấy ngày liền đều không thể ăn ngủ được, đôi khi đối mặt với Tiểu Di, anh còn không dám, chỉ biết nói dối rằng Đường Thiên Tuyết đã đi công tác đột xuất.
Anh cho người lùng sục khắp thành phố, kể cả những nơi ngoại thành lân cận, kéo người đến tận nhà lẫn công ty của Hoắc Diêm để tìm mà mãi vẫn không thấy cô, anh như muốn phát điên lên được.
Nhưng đã mấy ngày rồi Đường Thiên Tuyết không xuất hiện, trong khi Hoắc Diêm ông ta chẳng hề động tay vào, việc này cũng khiến ông ta đau đáu mà bí mật cho người đi dò la tung tích của cô.
Thính Văn thấy Tô Dĩ Thần lo lắng cho Đường Thiên Tuyết đến mức tiều tụy hẳn ra, thân là người thân cận cũng không thể đứng nhìn bèn mở lời khuyên giải.
"Chủ tịch, đi tìm khắp nơi vẫn không thấy phu nhân. Chúng ta cũng theo chân Hoắc Diêm 24/24 mà cũng không thấy ông ta có động thái gì. Có lẽ nào phu nhân đã chạy thoát rồi không?"
Tô Dĩ Thần xoa xoa thái dương, giọng điệu vô cùng bất lực.
"Nếu cô ấy chạy thoát thì tại sao lại không về chứ? Cậu có thấy Hoắc Diêm phối hợp một cách kỳ lạ không? Lão già đó ranh mãnh như vậy thật đáng hận mà."

Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Tô Dĩ Thần siết chặt tay, anh thề rằng một khi tìm thấy Đường Thiên Tuyết nhất định sẽ đối phó với Hoắc Diêm để ông ta mãi mãi cũng không trở mình được nữa. Là trước đây anh đã quá nhân nhượng rồi.
Con gái của ông ta thì bắt cóc con gái của anh, ông ta thì bắt cóc vợ anh, nhà họ Hoắc và Tô Dĩ Thần anh, từ giờ quyết không đội trời chung.

Hoắc Diêm không biết vì sao lại thay đổi thái độ, ông ta thoải mái cho Tô Dĩ Thần làm những gì anh muốn, dù biết mình bị theo dõi vẫn cứ điềm nhiên coi như không thấy.
Tô Dĩ Thần cho người theo dõi gắt gao đến mức trợ lý của ông ta cũng thấy ngạt thở, hết chịu nổi liền lên tiếng.
"Chủ tịch à, ngài cứ để Tô Dĩ Thần lộng hành như vậy sao? Đường Thiên Tuyết cô ta cũng không có ở chỗ của chúng ta, cô ta cũng không hề biết chính chủ tịch là người…"
Sợ có người nghe lén, trợ lý của Hoắc Diêm cũng không dám nói thẳng, chỉ là trên mặt nhăn lại một vẻ không cam tâm, anh ta nói nhỏ lại.

Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Sợ có người nghe lén, trợ lý của Hoắc Diêm cũng không dám nói thẳng, chỉ là trên mặt nhăn lại một vẻ không cam tâm, anh ta nói nhỏ lại.
"Chủ tịch còn lo lắng điều gì chứ?"
Trong đầu Hoắc Diêm đang có một dự tính gì đó, nhưng ông ta không nói ra thì không ai biết được. Đối với những lần than vãn của trợ lý, ông ta cũng nhắm mắt coi như không có gì, nhất quyết giữ lại suy nghĩ trong đầu, không nói ra với bất kỳ một ai.
Hôm nay, ông ta đến thăm Đường Mạn Đình, người của Tô Dĩ Thần cũng theo tận vào trong nhưng ông ta cũng không hề có ý kiến.
Đường Mạn Đình bước ra, mặc bộ quần áo tù nhân có phần rách rưới, đầu tóc bết bát như ổ của đám côn trùng, trên mặt còn có mấy vết sưng tấy vẫn chưa lành.
Thấy Hoắc Diêm, cô ta liền chạy ù đến, dù cách một tấm kính mà cô ta như muốn bổ nhào ra, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.
"Bố, sao mấy ngày bố không tới? Mấy ngày bố không tới, con đều bị bọn tội phạm rác rưởi ở trong này đánh, bố xem, vết thương còn chưa lành."
Đường Mạn Đình khóc uất ức, ánh mắt khi nhắc tới những chuyện này đều loé lên lòng căm thù, trong đầu cô ta vẫn tin cô ta sẽ được tại ngoại sớm thôi.

Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Hoắc Diêm nhìn là biết, có lẽ kẻ đứng sau sai khiến người đánh Đường Mạn Đình là Tô Dĩ Thần. Không tìm được Đường Thiên Tuyết, đương nhiên anh phải tìm kẻ thù của cô để trút giận rồi.
Nếu là lúc trước, có lẽ Hoắc Diêm sẽ thấy xót xa, thậm chí là giận dữ khi đứa con gái duy nhất bị đối xử không bằng súc sinh như thế. Nhưng ngay lúc này, khi đối mặt với cô ta, ông ta lại chẳng cảm thấy gì.
"Bố, bố nói gì đi chứ, sao bố lại ngồi im như thế?"
Đường Mạn Đình nhăn mặt, điệu bộ trách cứ không hài lòng.
Hoắc Diêm nhìn cô ta mà thầm nghĩ.
"Sao bây giờ mình mới thấy Đình Đình không có điểm nào giống Lam Lam hết, khuôn mặt không có điểm giống thì thôi, đến tính cách cũng khác nhau một trời một vực vậy."
"Bố, đừng có ngẩn ngơ nữa, nói gì đi chứ? Con ở trong đây hết chịu nổi rồi."
Đường Mạn Đình bức bách trong người không nhịn được mà hét lớn, như vậy lại khiến Hoắc Diêm đang thẫn thờ suy nghĩ mà giật mình hoàn hồn.

Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
"Con vừa nói gì thế? Ta không nghe rõ."
Hoắc Diêm rõ ràng không có vẻ oai phong như thường ngày, lơ đễnh hệt như tuổi tác của ông ta, điều này càng khiến Đường Mạn Đình thêm chán ngấy.
"Tai bố để đi đâu thế, tôi nói từ nãy đến giờ mà không nghe à? Tôi nói tôi sắp chịu hết nổi rồi, ông mau làm gì đó để tôi ra ngoài nhanh đi."
Đường Mạn Đình thực sự phát điên rồi, cô ta không coi Hoắc Diêm ra gì nữa mà đứng lên đập bàn, lớn giọng như cô ta mới là kẻ có quyền ở đây.
Hoắc Diêm nhíu mày, dù ông ta có yêu thương con đến mức nào nhưng đối với một đứa ngỗ nghịch, dám ăn nói láo xược với bố mẹ thì ông ta cũng không bao giờ tha thứ.
"Đình Đình, con dám ăn nói với bố như thế sao?"
Đường Mạn Đình không còn giữ nỗi tỉnh táo, cô ta trợn mắt không bị uy phong của Hoắc Diêm uy hiếp, ngược lại cô ta còn giở giọng ăn vạ.
"Đúng, tôi dám nói như thế đấy. Ông nghĩ xem ông đã làm được gì cho tôi chưa, mẹ tôi mà còn sống bà ấy nhất định không để tôi chịu khổ như thế này. Ông đến một đứa con gái cũng không bảo vệ được thì ông có xứng làm bố không chứ?"

Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
"Đúng, tôi dám nói như thế đấy. Ông nghĩ xem ông đã làm được gì cho tôi chưa, mẹ tôi mà còn sống bà ấy nhất định không để tôi chịu khổ như thế này. Ông đến một đứa con gái cũng không bảo vệ được thì ông có xứng làm bố không chứ?"
Đường Mạn Đình khóc nấc thảm thiết, vừa rồi cô ta lỡ lời, nhưng vì bực tức nên không chịu nhún nhường, cô ta quyết định chữa cháy bằng cách lôi người mẹ quá cố của cô ta ra.
Cô ta đã nghe chuyện lúc còn trẻ Hoắc Diêm đã yêu Dụ Lam Lam đến chết đi sống lại, nên cái tên Dụ Lam Lam chính là kiêm bài miễn tử của cô ta.
Mặt ngoài cô ta khóc rất thê lương, nhưng bên trong lại cười hả hê.
"Nào, mau dỗ dành đứa con gái này đi, mau đưa tôi ra khỏi chỗ này."
Trái với những suy tính ranh ma của Đường Mạn Đình, Hoắc Diêm hoàn toàn không có phản ứng cho rằng sẽ ngay lập tức dỗ dành cô ta như trước, mà ngược lại, khi cô ta nhắc đến Dụ Lam Lam, mặt Hoắc Diêm nhăn lại vì đột nhiên nhớ đến những gì Đường Thiên Tuyết nói trước đây, chính Đường Mạn Đình đã kiến Dụ Lam Lam mất mạng.
Trên mặt hiện rõ khó chịu, ông ta đột nhiên hỏi.

Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Trên mặt hiện rõ khó chịu, ông ta đột nhiên hỏi.
"Vậy con có gì chứng minh, con là con gái ta và Lam Lam không?"
Đường Mạn Đình nghe xong câu này cũng nít thin thít mà không cần ai làm gì. Cô ta chau mày ngơ ngác.
"Sao?"
"Trước đây vì tin con là đứa con mà Lam Lam sinh ra, ta đã không đi xét nghiệm ADN vì sợ điều này khiến Lam Lam ở thiên đường sẽ trách ta. Nhưng càng lúc ta càng không thấy con có điểm nào giống Lam Lam cả."
"Ông nói vậy là có ý gì, tôi không phải là con của Dụ Lam Lam thì là ai? Chẳng lẽ là đứa con riêng chết tiệt Đường Thiên Tuyết kia sao?"
Đường Mạn Đình giận dữ, giống như được một lần bung xõa mà gào thét. Nhưng nói xong, cô ta mới chợt lặng người vì nhận ra, cô ta quả thực cảm thấy Dụ Lam Lam yêu thương Đường Thiên Tuyết hơn cô ta, lúc nào cũng bên vực Đường Thiên Tuyết chứ không phải mình.
Cô ta giống kẻ điên mà ôm đầu tự cười, tự nói một mình.
"Không thể nào đâu. Đường Ngạo Thiên từng nói bà ta đối tốt với con ranh đó vì áy náy đã gián tiếp làm mẹ cô ta mất mà. Ha ha, đúng rồi, tôi mới là con ruột, nó là con riêng, ha ha."