Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 74: 74: Công Khai




Sao đột nhiên Tô Dĩ Thần lại nói ra câu này, Đường Thiên Tuyết chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ quay lại với anh, nhưng phải công nhận một điều, khi nghe anh chính miệng nói ra câu đó, lòng cô bỗng dưng thắt lại.
Đây là loại cảm giác gì chứ? Hụt hẫng, thất vọng, tiếc nuối hay đau khổ, cô không rõ bản thân đang cảm thấy thế nào nữa. Một loại cảm giác khó để diễn tả khiến cô cứ cảm thấy trong người nghẹn ứ đến khó chịu.
Hai tay cô đang đặt trên người anh, bỗng nhiên nắm siết lại, hít một hơi rồi bày ra khuôn mặt thản nhiên trả lời.
"Tôi cũng nghĩ như…"
"Hãy để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu đi. Anh sẽ theo đuổi em, đến khi nào em chấp nhận anh thì thôi."
Tô Dĩ Thần lần nữa cắt ngang lời cô nói, Đường Thiên Tuyết mở to mắt không tin được mà nhìn anh. Gương mặt của anh là nghiêm túc, câu nói chắc cũng không phải đùa.
Đường Thiên Tuyết hơi bối rối, nhưng cô cố che đậy bằng một khuôn mặt khó chịu khi chống tay đẩy anh ra rồi chồm người ngồi dậy,
"Nếu tôi mãi mãi không chấp nhận thì sao?"

Chương 74: Công khai
Tô Dĩ Thần ngồi dậy, hơi cười đáp lại.
"Anh không nghĩ tới chuyện đó."
"Vậy tôi hỏi anh, những lời Hoắc Diêm nói lúc sáng là thật chứ? Nếu là thật, tôi muốn biết lý do tại sao anh làm thế? Anh rõ ràng không hề yêu tôi, anh làm thế vì thương hại tôi sao?"
Đường Thiên Tuyết hơi lớn giọng bức xúc, nhưng cuối cùng cô cũng hỏi ra được. Đáp án anh nói ra có thể là thật lòng, cũng có thể là giả dối như những lời yêu thương rồi cũng hoá bọt biển trước đây của anh vậy. Nhưng không biết vì sao, cô vẫn muốn nghe, một câu trả lời từ chính miệng anh nói ra.
Cô không mong điều gì lớn lao, nếu đáp án là vì anh thương hại cô, cô chắc chắn cũng sẽ không đau lòng, mà dù cho có, cô cũng không thể hiện trạng thái thảm hại đó ra trước mặt anh. Dứt khoát một lần cuối cùng, chấm dứt mọi chuyện.
Nhưng câu trả lời ngay tức khắc của Tô Dĩ Thần khiến Đường Thiên Tuyết không thể nghĩ được gì hơn là bất ngờ, bất ngờ đến mức toàn mặt cô cứng đờ, người ngây ra như tượng đứng nhìn Tô Dĩ Thần tiến lại gần, ôm chầm lấy cô, ôm siết như sợ bị đánh rơi mất, bị ai cướp mất, anh đã nói.
"Ai bảo anh không yêu em? Đường Thiên Tuyết, anh yêu em đến chết đi được. Nhưng do anh ngu ngốc không nhận ra sớm hơn, nên những ngày rời xa em, anh phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình. Một ngày không nhìn thấy em, không biết em đang làm gì, anh phát hiện tâm trạng của mình không được vui vẻ, đầu nặng nề như búa bổ. Anh không biện minh cho những việc chết tiệt anh đã làm với em, nhưng anh dám lấy tính mạng ra cam đoan, từ giây phút này anh sẽ không khiến em đau lòng nữa. Nếu em không tin thì ngay bây giờ em trói anh lại đi, rồi muốn hành hạ anh bao nhiêu cũng được. Lấy điện thoại của anh, dùng tài khoản của anh, cho người sang hết tài sản sang tên em cũng được, là của anh hay là của em thì cũng không có gì khác biệt."

Chương 74: Công khai
"Ai bảo anh không yêu em? Đường Thiên Tuyết, anh yêu em đến chết đi được. Nhưng do anh ngu ngốc không nhận ra sớm hơn, nên những ngày rời xa em, anh phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình. Một ngày không nhìn thấy em, không biết em đang làm gì, anh phát hiện tâm trạng của mình không được vui vẻ, đầu nặng nề như búa bổ. Anh không biện minh cho những việc chết tiệt anh đã làm với em, nhưng anh dám lấy tính mạng ra cam đoan, từ giây phút này anh sẽ không khiến em đau lòng nữa. Nếu em không tin thì ngay bây giờ em trói anh lại đi, rồi muốn hành hạ anh bao nhiêu cũng được. Lấy điện thoại của anh, dùng tài khoản của anh, cho người sang hết tài sản sang tên em cũng được, là của anh hay là của em thì cũng không có gì khác biệt."
Đường Thiên Tuyết bất chợt đẩy mạnh anh ra, cô phát hiện anh không hề nghiêm túc như những gì đang thể hiện. Chẳng ai lại chấp nhận mất hết tài sản vào tay một người phụ nữ cả, đối với đàn ông mà nói thì đó là một việc làm mất thể diện đến nhường nào anh có lẽ cũng biết.
Cô khá khó chịu, ức chế đến phát khóc, cô khóc vì suýt nữa cô đã bị anh làm cho dao động, nhưng hoá ra nó cũng chỉ là một trò đùa.
"Tô Dĩ Thần, những lời bạt nhược như vậy mà anh cũng nói ra được, anh đang bỡn cợt tôi sao?"
Vừa nói không làm cô đau lòng, anh đã khiến cô khóc trước mặt mình, anh tự trách lại để cô hiểu lầm mà nhanh chóng tiến tới giải thích.

Chương 74: Công khai
Dù cô có tránh né, anh vẫn giang rộng tay ôm chặt lấy cô, anh cúi thấp người, nói sát vào bên tai cô để cô nghe rõ từng chữ một.
"Nghe anh nói, anh không bỡn cợt em, lời nói của anh tuy là bồng bột phát ra nhưng em có thật sự làm như vậy thì anh cũng không sợ, bởi vì có em bên cạnh thì anh không sợ mất thứ gì cả, anh chỉ sợ mất em, Đường Thiên Tuyết."
Đường Thiên Tuyết lại ngây ra như tượng, cô mở lớn hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt bắt đầu mếu lại, hệt như người đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất mà nhìn thấy người đến giúp mình. Tô Dĩ Thần trước đây đã trở lại rồi, nhưng cô không biết, liệu có còn tin tưởng anh được nữa hay không.
Đứng giữa sự chọn lựa chọn thì lúc nào cũng khó khăn, đối với Đường Thiên Tuyết cũng không phải là ngoại lệ, ít nhiều gì cô cũng cần thêm thời gian để suy nghĩ cho kỹ lưỡng.
Người cô run lên trong vòng tay anh, cô khóc sướt mướt, khóc nấc mãi không dừng lại được, cũng không hiểu tại sao cô lại khóc nhiều đến, dù có đưa tay quệt nước mắt bao nhiêu lần thì nó vẫn chảy.
…..
Hôm qua khóc lóc nhiều như vậy trước mặt Tô Dĩ Thần, còn để anh ôm dỗ dành như đứa con nít, thật đúng là mất mặt không chịu được. Thế nên trời vừa sáng, cũng là lúc cô chuẩn bị xong xuôi để chuồng khỏi nhà, nhân lúc anh vẫn chưa thức giấc.

Chương 74: Công khai
Đường Thiên Tuyết đến thẳng nhà cô chủ nhiệm của Tiểu Di để đón con bé, hơn một tuần rồi không gặp con, cô trên đường đi mà háo hức như sắp sửa được nhận một phần thưởng siêu to khổng lồ.
Hai mươi phút sau Đường Thiên Tuyết đã đến nơi, vừa bước chân xuống xe, cô đã nghe giọng của con gái vang vọng lại. Giọng con bé rất khỏe, rất vang, cô nghe được giọng nói này mà cũng yên tâm được phần nào.
"Mẹ…"
Tiểu Di và cô giáo đã đứng đợi sẵn trước cổng nhà, thấy cô, con bé liền mừng rỡ chạy bổ nhào tới ôm lấy.
Cô giáo cũng từ tốn bước tới, hai người cúi đầu chào nhau rất lịch sự.
"Cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc cho Tiểu Di, nếu có gây phiền hà gì cho cô thì cho tôi xin lỗi. Tôi có mang một ít quà đến, đây là quà cảm ơn, mong cô nhận lấy."
Đường Thiên Tuyết cẩn thận đưa túi quà đã chuẩn bị trước ra, cô giáo của Tiểu Di cũng không khách sáo mà nhận lấy, cô ấy cũng cười tươi đáp lại.
"Vậy thì cảm ơn chị, Tiểu Di rất ngoan, nhưng…"

Chương 74: Công khai
"Vậy thì cảm ơn chị, Tiểu Di rất ngoan, nhưng…"
Nói đến đoạn này, tự dưng Tiểu Di đen cả mặt, tự giác buông Đường Thiên Tuyết ra rồi đứng sang một bên, đầu cúi xuống nhìn đất, hai tay nắm lại như đang hối lỗi.
Cô hơi khó hiểu nhìn cô giáo, cô ấy vẫn cười nói đùa với Tiểu Di trước.
"Tiểu Di, dù mẹ con tặng cô quà cô cũng không thể bao che cho con được."
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Cô giáo nhìn gương mặt có phần nghiêm trọng của Đường Thiên Tuyết mà nhanh chóng giải thích.
"Cũng không phải là chuyện gì quá to tát, chả là ở trường Tiểu Di có xích mích với bạn dẫn đến đánh nhau. Tiểu Di đánh bạn đó… gãy một chiếc răng cửa…"
"Mẹ, là bạn kia giật tóc con trước."
Tiểu Di đột ngột ngẩng mặt muốn thanh minh, nhưng chạm phải ánh mắt đã hoá lửa giận của Đường Thiên Tuyết mà nhanh chóng khép miệng trở lại.

Chương 74: Công khai
Cô giáo cũng tích cực xoa dịu, cười cười cho bầu không khí bớt căng mà giải thích thêm.
"Chị Đường, đừng nổi nóng, thật ra là lỗi của cả hai, nhưng mà hai bé cũng làm hòa rồi, gia đình bên kia cũng không truy cứu. Tôi chỉ báo lại, để chị nắm được tình hình thôi, chị đừng trách nặng con bé."
"Đúng vậy, em đừng trách nặng Tiểu Di, con bé chỉ là đang phòng vệ chính đáng mà thôi."
Giọng của Tô Dĩ Thần từ phía sau Đường Thiên Tuyết đột nhiên vang lên, không ai biết anh đến từ lúc nào, ai cũng quay lại nhìn anh bằng con mắt kinh ngạc.
Anh tươi cười bước đến, dáng người với tỉ lệ siêu chuẩn, khuôn mặt anh tuấn, bước đi chắc chắn, cộng thêm bộ vest đắt tiền khoác lên người, bộ dạng loá mắt khiến cô giáo của Tiểu Di cũng phải ngây ngất.
Chỉ có Đường Thiên Tuyết là nhíu mày vì nghĩ rằng anh lúc sáng anh đã giả vờ ngủ, rồi theo dõi cô đến tận đây.
Tô Dĩ Thần đến bên cạnh Đường Thiên Tuyết, tự nhiên khoác eo cô như rất thân thiết khiến cô giáo trẻ có hơi hoa mắt vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Anh là…"
"Chào cô, tôi là bố của Tiểu Di, tên tôi là Tô Dĩ Thần."