Tai nạn xe năm đó, Đường Thiên Tuyết gây ra rồi bỏ trốn, sau khi Tô Dĩ Thần tỉnh lại, anh phát hiện đôi chân của mình bị tàn phế liền nổi điên, ra lệnh phải tìm ra kẻ gây tai nạn cho bằng được, anh muốn khiến kẻ đó phải trả giá.
Khi người của anh đưa đến hình ảnh cùng thông tin gia thế của Đường Thiên Tuyết, anh đã ngay lập tức nảy sinh ý định kết hôn, lấy của hồi môn đồ sộ ra làm mồi dẫn, anh không tin trên đời này không có người phụ nữ nào không ham hư vinh.
Vừa đưa ra lời đề nghị, Đường gia đã lập tức đồng ý, vậy là chỉ trong một tuần không hơn không thiếu, Đường Thiên Tuyết đã biến thành vợ của anh.
Tô Dĩ Thần chắc chắn sau khi Đường Thiên Tuyết biết mình bị lừa, cô sẽ bỏ trốn và sau đó, anh sẽ đánh gãy chân cô để rửa mối hận.
Nhưng có một điều anh không ngờ đến và vẫn luôn không hiểu. Đường Thiên Tuyết cam tâm tình nguyện ở lại chăm sóc cho anh, mặc dù anh ngày ngày chửi mắng cô, dày vò cô đủ điều, cả Tô gia cũng đều xem thường cô đánh đập cô, vậy mà cô vẫn luôn chăm sóc cho anh mà không hề than vãn cũng không hề nhắc đến chuyện muốn ly hôn.
Anh thực sự muốn biết, cô quả thực là vì tiền mới nhẫn nhục làm những điều này hay còn vì lý do nào khác.
Sau cơn sốt vừa rồi, Đường Thiên Tuyết mặc kệ bị Vương Lan Chân chửi mắng vẫn không trút giận lên anh, ngược lại còn chăm sóc tỉ mỉ hơn. Anh vì thế mà mối nghi hoặc trong anh càng lớn hơn và anh quyết định cho người điều tra về cô thêm một lần nữa.
Đường Thiên Tuyết, con gái trưởng của Đường Ngạo Thiên cùng vợ đầu, sau khi mẹ mất, không biết lý do vì sao mà bị bố ruột ghẻ lạnh. Đến năm 18 tuổi thì ra ngoài sống tự lập, sau đó sinh ra một đứa con gái nhưng giấu kín, trên giấy khai sinh không hề có tên bố, đến cả Đường gia cũng không hề biết sự tồn tại của đứa bé này.
"... Những gì tôi nói đều chính xác hết cả chứ, Đường đại tiểu thư, Đường Thiên Tuyết?"
Đường Thiên Tuyết bấn loạn trong giây lát, cô khổ tâm, che giấu con gái suốt nhiều năm như thế, cho đến bây giờ chỉ có Đường Mạn Đình biết được, cô không ngờ đến Tô Dĩ Thần cũng điều tra ra rồi.
Nhưng một mình Đường Mạn Đình đã là quá đủ, cô không muốn con gái của mình lại phải chịu thêm sự đe dọa nào nữa.
Cô đẩy anh ra, cố ý lảng tránh ánh mắt không muốn thừa nhận.
Cô bật cười khôi hài đáp lại những điều anh vừa nói.
"Không biết là vị thám tử nào đã giúp anh điều tra, người đó cũng vẽ ra câu chuyện hay thật nhưng rất tiếc nó không phải của tôi. Tôi chưa từng bị bố ghẻ lạnh cũng như không có đứa con nào cả. Mối quan hệ của tôi và gia đình vẫn luôn rất tốt, làm gì có chuyện tôi giấu họ sinh con như anh nói chứ? Vả lại, tôi lấy anh vì vị trí vợ của tổng giám đốc T&T quá hấp dẫn, có ai nhìn thấy núi tiền lại không ham đâu chứ."
Đường Thiên Tuyết cũng diễn rất giỏi nhưng Tô Dĩ Thần cũng không dễ bị qua mặt, thay vì tin một người gây tai nạn rồi bỏ trốn như cô thì anh chọn tin người của mình hơn là điều hiển nhiên.
Bàn tay của Tô Dĩ Thần đột nhiên siết chặt eo của Đường Thiên Tuyết hơn nữa, khiến cô đau đến nhíu mày không còn cười nổi.
"Anh… bỏ đi ra, đau đấy."
Tô Dĩ Thần không hề quan tâm, anh vẫn vô tư nhướng mày nói.
"Cô dám khẳng định tự tin như vậy là vì cô biết bây giờ tôi không thể mang con của cô đến trước mặt cô để đối chất đúng không? Cũng đúng thôi, đứa bé đó đã mất tích hai năm rồi còn gì?"
Mỗi lần nhắc đến con, Đường Thiên Tuyết đều không kiềm được sự yếu mềm, cô biết chứ, biết những điều anh nói là đúng, anh làm cô càng thấy hận chính bản thân mình hơn vì đến con của mình cũng không bảo vệ nỗi.
Mắt cô đỏ hoe, bất giác lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Tô Dĩ Thần nhìn thấy cũng không thể cầm lòng mà đưa tay lên, nhẹ gạt qua chỗ nước mắt đó cho cô, ngón tay cái còn xoa xoa tại vị trí đó vài đường.
"Tôi sẽ giúp cô tìm con gái, nhưng hai năm nữa cô phải đồng ý ly hôn và ra đi tay trắng, thế nào?"
Đường Thiên Tuyết ngạc nhiên, Tô Dĩ Thần ghét cô đến xương tủy vậy mà lại dễ dàng đưa ra lời đề nghị giúp đỡ như thế, điều kiện của anh đưa ra, đối với cô cầu còn chẳng được.
"Anh… thật sự giúp được tôi sao?"
Tô Dĩ Thần nhíu mày đáp lại.
"Cô xem thường tôi?"
Đường Thiên Tuyết nghe xong, tuy ngoài mặt không có biểu hiện nhưng thật ra cô đang rất vui.
Cô đã xa con gái của mình hai năm rồi, cô không thể chờ để lại được ở bên con bé.
Thật ra, con gái của cô nói đúng hơn là bị bắt cóc.
Chính Đường Mạn Đình đã bắt cóc con bé để ép cô nhận là người lái xe hôm đó. Cô ta biết rõ sự phẫn nộ của Tô Dĩ Thần, cũng biết rõ hôn nhân anh ta đưa ra chỉ là cái bẫy, vậy mà vẫn đẩy cô vào.
Chỉ vì Tiểu Di còn ở trong tay của cô ta, cô không thể làm được gì khác.
Ban đầu, vốn mỗi tháng Đường Mạn Đình đều cho cô gặp Tiểu Di một lần, nhưng hơn một năm trở lại đây, cô chưa được nhìn thấy con bé lần nào.
Nếu cô làm lớn chuyện, dám nói chuyện cô ta mới là người gây tai nạn cho Tô Dĩ Thần biết, cô ta dọa sẽ bán con gái của cô đi.
Cô là người không có nhiều tiền, không có quyền bằng cô ra, Tô Dĩ Thần lúc đó lại rất hận cô, cô có nói gì chắc chắn anh đều không tin nên cô chỉ biết thắt ruột chịu đựng, ngày đêm đều cầu mong cho con gái được bình an.
Đường Thiên Tuyết bất giác nói ra những điều này, cũng chỉ vì muốn Tô Dĩ Thần có manh mối mà tìm ra Tiểu Di nhanh hơn mà không để ý đến sắc mặt của anh đang càng lúc càng xấu đi.
Anh không tin là bấy lâu nay anh đã hận nhầm người, anh nhất quyết phải tra hỏi lại, cơn nóng giận truyền lên đỉnh đầu, anh đột nhiên bóp lấy cổ cô mà nghiến răng nói.
"Cô quả thật không phải người gây tai nạn?"
Cô bị anh bóp nghẹt khó thở nên không thể phát ra tiếng, cô vỗ vào tay anh liên tục anh mới chịu buông ra để có nói.
"... Phải, chiếc xe đó là của Đường Mạn Đình, hôm đó cô ta tốt nghiệp nên bố đã tặng chiếc xe đó cho cô ta. Tôi và Đường Mạn Đình vốn bằng mặt không bằng lòng, anh nghĩ cô ta sẽ cho tôi mượn nó ư? Nếu không phải con tôi bị bắt đi, tôi cũng không dễ dàng yên phận cho các người sỉ nhục đủ điều như thế."
Ánh mắt của Đường Thiên Tuyết nhìn Tô Dĩ Thần rất phẫn uất, lần đầu anh thấy cô trông bộ dạng đối nghịch như thế này. Anh vốn tưởng cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối lại nhu nhược.
Anh đột nhiên đưa tay lên, Đường Thiên Tuyết lại nghĩ anh sẽ đánh cô liền gồng mình lại nhắm nghiền mắt.
Cô không ngờ đến lại có thứ gì mềm mại chạm vào môi.
"Tô… ưm…"
Đường Thiên Tuyết mở to mắt, không hiểu vì sao Tô Dĩ Thần lại đột nhiên hôn mình, anh hôn càng lúc càng sâu, trong đầu cô bất ngờ hiện về ký ức kinh hoàng năm xưa, hình ảnh cô vùng vẫy trong vô vọng, cô không muốn nó lặp lại mà kịch liệt dùng hết sức đẩy anh ra, nhưng điều đó chỉ làm anh siết chặt cô hơn, cô bất lực chỉ biết ấm ức mà khóc.
Tô Dĩ Thần đến khi cảm thấy vị chát của nước mắt chạm đầu lưỡi anh mới dừng lại, hai mắt cô đã đẫm lệ, cơ thể mảnh khảnh đang run rẩy trong vòng tay của anh.
Anh lại đưa tay lên lau nước mắt cho cô một lần nữa, nhưng vẻ mặt vẫn dửng dưng kiêu ngạo còn lộ ra tính độc chiếm rõ ràng.
"Đường Thiên Tuyết, cho dù là nhầm lẫn hay sai sót thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi. Từ giờ cho đến khi ly hôn cô hãy làm tốt nhiệm vụ là vợ của tôi đi, đừng có đem bộ mặt ướt át này đi quyến rũ người đàn ông khác. Đến lúc đó tôi không biết mình sẽ làm gì cô đâu."