Đường Thiên Tuyết bị Tô Dĩ Thần làm cho ngẩn ngơ, khuôn mặt ngây ra khó hiểu đến ngu ngốc. Trong khoảnh khắc anh nói ra hai từ 'em yêu' chỉ khiến cô rợn cả tóc gáy. Cổ họng như bị nghẹn lại chẳng nói nổi nên lời, đầu ốc trống rỗng không có từ nào có thể diễn tả hết sự bàng hoàng trong cô lúc này.
Cô bỗng nhiên cười nhạt, nhìn khuôn mặt vẫn bình thản của anh đến cạn lời.
"Điên rồi, nơi này chắc là bệnh viện tâm thần nhỉ? Không thể ở đây thêm được nữa."
Đường Thiên Tuyết xoay mặt đi, hất tay anh ra khỏi cằm mình, tự nói tự cười, cô không điên thì cũng bị Tô Dĩ Thần chọc cho điên mất thôi.
Cô vừa nói, vừa gỡ tấm chăng ra khỏi người, chân bước xuống giường, cùng lúc chỉnh trang lại trang phục.
Tô Dĩ Thần nhíu đôi mày lại có vẻ không hài lòng, cô quả thực đã trở nên cứng đầu hơn trước rồi.
Anh đột ngột nắm chặt cổ tay cô mà kéo lại, khuôn mặt còn cười đùa nham hiển lúc nãy bất ngờ trở nên giận dữ, anh hơi lớn tiếng.
Chương 57: Thay đổi bất ngờ
"Đường Thiên Tuyết, mới hôm qua em đã suýt chết đấy, có vì ghét anh tôi đi chăng nữa thì có thể vứt bỏ bản thân mình sao? Em coi mạng mình là cỏ rác đấy à, mau nằm xuống cho tôi."
Đường Thiên Tuyết sững sờ nhìn anh, nhưng vấn đề trọng tâm mà anh nói đến, không hề lọt vào tai cô, mà là có một chi tiết khác khiến cô như người hồn bay phách lạc.
"Anh nói gì, hôm qua?"
"Còn gì nữa, em hôn mê hơn một ngày rồi. Vậy mà vẫn còn coi thường sức khỏe đến vậy sao?"
Đường Thiên Tuyết nghe xong bỗng khuôn mặt hơi tái đi, ánh mắt lộ ra rõ vẻ hoảng loạn, cô cứ nghĩ mình nằm đây chỉ vài tiếng là cùng, thật không ngờ đã quá một ngày.
"Không xong rồi, Tiểu Di, mình nằm đây hơn một ngày rồi ai đón con bé?"
Tô Dĩ Thần còn nghĩ cô đã thông suốt, không ngờ vài giây sau cô còn trở nên gấp gáp hơn, cô chợt vùng tay ra khỏi anh, trong chớp mắt đã giật đứt dây truyền dịch ra khỏi bàn tay.
"Làm gì vậy, nói đến vậy mà em vẫn còn chưa hiểu nữa sao?"
Chương 57: Thay đổi bất ngờ
"Anh im đi, tôi phải đi tìm Tiểu Di, anh thì biết cái quái gì chứ?"
Đường Thiên Tuyết gắt gỏng, vẻ mặt cô lo lắng cho Tiểu Di Đến sắp phát khóc rồi. Để một đứa bé tám tuổi một mình không ai chăm, còn mình nằm ở nơi mát mẻ chẳng biết gì, cô tự trách bản thân là một người mẹ tồi tệ.
Tô Dĩ Thần bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng, mặc cho cô vùng vẫy cuống cuồng đến cỡ nào anh vẫn ôm chặt.
"Buông tôi ra, sao lại cản tôi?"
"Tôi đưa Tiểu Di về nhà rồi, không cần lo lắng. Vả lại em mất bình tĩnh thế này còn muốn đi đâu? Bình tĩnh lại đã."
Tô Dĩ Thần cử chỉ ôn nhu, vừa nói vừa xoa đầu trấn an cô. Anh đã sớm có an bài từ trước, chỉ là chưa kịp nói cho cô biết thì cô đã hoảng loạn thế này rồi. Tiểu Di là mạng sống của cô, đứa bé cũng từng gọi anh là bố, anh làm sao có được thể quên một người quan trọng như vậy được.
Đường Thiên Tuyết trong giây lát liền lặng người thôi cựa quậy, cô hỏi lại, giọng rất nhẹ.
"Nhà, nhà nào?"
Chương 57: Thay đổi bất ngờ
"Nhà tôi."
Tô Dĩ Thần bình tĩnh đáp, ngay giây sau, anh Đường Thiên Tuyết giống như thở phào, cô gục đầu vào người anh, thân hình gầy gò khẽ run lên.
Giây tiếp theo, anh nghe được những tiếng nấc nghẹn, cô hít thở sụt sùi, giọng cũng khàn đi.
"Sao anh không nói sớm, muốn làm tôi lo đến chết sao?"
Hai bàn tay đang buông thõng đột nhiên nắm chặt lại, cô đưa lên đấm đấm mấy cái vào lưng anh với sức lực chẳng bao nhiêu của mình.
Kỳ thật vừa rồi Đường Thiên Tuyết không thể bình tĩnh mà suy nghĩ được gì, với một người từng hai năm trời không biết tin tức gì về con như cô, cô thực sự rất sợ, Tiểu Di mà xảy ra chuyện gì chắc cô sống không nổi mất.
Bầu không khí có vẻ dịu đi rất nhiều, thành thật mà nói, Đường Thiên Tuyết càng đấm vào người anh, anh càng cảm thấy thoải mái, không biết là vì sao. Nét mặt của anh cũng thư thái ra thấy rõ, bàn tay ôm chặt người cô không có ý định buông.
Chương 57: Thay đổi bất ngờ
Bất thình lình, cánh cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa.
Sắc mặt của Tô Dĩ Thần ngay lập tức đen sậm lại nhìn ra, người vô tư bước vào lần này là Thính Văn.
"Tô thiếu, hôm nay… Tôi xin lỗi…"
Nhìn thấy thái độ không vui của Tô Dĩ Thần, Thính Văn ngay lập tức tự cắt ngang câu nói, chân bước lùi lại, tự giác đóng chặt cửa trả nguyên lại không gian riêng tư cho hai người.
Đường Thiên Tuyết vừa nghe giọng của Thính Văn đã ngay tức khắc giật mình, nhận ra mình đang ôm Tô Dĩ Thần cô liền đưa tay đẩy anh ta, còn đứng lùi xa ra mấy bước giữ khoảng cách rạch ròi.
Mặt cô hơi đỏ vì ngượng ngùng, không biết ai nhập mà cô lại ôm anh tự nhiên như vậy nữa. Cô bị bệnh đến đầu óc cũng không được bình thường nữa rồi.
Trong lòng Tô Dĩ Thần bỗng nhiên lại có cảm giác mất mát khi bị cô đẩy ra đột ngột. Anh nhìn cô, khẽ nhếch môi nói.
"Vừa rồi ôm tôi khóc lớn như vậy mà bây giờ làm ra vẻ mặt ghét bỏ kia là sao?"
Chương 57: Thay đổi bất ngờ
"Tôi, tôi muốn gặp Tiểu Di, nếu con bé đang ở nhà anh, tôi sẽ đến đưa con bé về."
Tô Dĩ Thần khoanh tay trước ngực, khôi phục thần sắc là một tổng tài cao ngạo khó lường.
"Được thôi, vậy chuyện này em tính trả ơn tôi thế nào đây? Tôi đưa em vào bệnh viện, cho người chăm sóc con giúp em. Chuyện này không phải chỉ một lời cảm ơn là xong được đâu."
Đường Thiên Tuyết chau mày, suýt chút cô còn thấy biết ơn anh vì đã giúp hai mẹ con cô. Hoá ra chuyện gì anh làm cũng đều có mục đích cả. Là bản thân cô quá non nớt không bì kịp với những toan tính của anh rồi.
"Vậy anh muốn thế nào?"
Tô Dĩ Thần tiến lại gần cô vài bước, sau đó mới đáp lời.
"Đường Thiên Tuyết, hẹn hò với tôi đi."
Đường Thiên Tuyết mở to mắt kinh ngạc, sao hôm nay anh toàn nói những điều kỳ quặc. Với một người từng bị anh xoay vòng trong ảo tưởng như cô, cô không dễ gì để bản thân lọt vào cái hố chết chóc do anh đào ra.
Chương 57: Thay đổi bất ngờ
Đường Thiên Tuyết mở to mắt kinh ngạc, sao hôm nay anh toàn nói những điều kỳ quặc. Với một người từng bị anh xoay vòng trong ảo tưởng như cô, cô không dễ gì để bản thân lọt vào cái hố chết chóc do anh đào ra.
Trong đầu cô bật chế độ phòng bị rất cao, hoàn toàn không xem lời anh nói là nghiêm túc.
Bất chợt cô cười khẩy, thái độ dửng dưng lạnh nhạt nói.
"Tô Dĩ Thần, anh muốn biến tôi trở thành con giáp thứ mười ba để có cớ vùi dập tôi lần nữa à, tôi không thông minh nhưng cũng không thiểu năng đến mức đó đâu. Hay anh đang muốn giúp Hoắc Đình Đình, à không là Đường Mạn Đình mới đúng, anh muốn giúp cô ta danh chính ngôn thuận trừng trị tôi vì đã chen chân vào giữa hai người?"
Đường Thiên Tuyết càng nói càng nhấn mạnh. Nhắc đến Đường Mạn Đình khiến đôi mắt của cô sôi sục lên, mối thù với cô ta có chết cô cũng chưa chắc quên được.
Cô còn nhớ những lời anh nói trước kia là đừng tìm cô ta nữa, đừng trả thù cô ta nữa, giờ đây chính anh lại đang hẹn hò với kẻ đã hại con mình. Tô Dĩ Thần mà cô biết vốn là con người tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình như vậy.
Cô sẽ không ngu ngốc dây vào người như anh nữa, cũng không bao giờ có thể đặt niềm tin vào anh thêm lần nào nữa.
Đường Thiên Tuyết chắc chắn cũng đang rất căm thù anh, anh nhìn thấy trong ánh mắt của cô có sự phẫn nộ, anh muốn làm dịu nó đi, muốn nói cho cô biết hết sự thật.
"Tôi chưa bao giờ thừa nhận có quan hệ gì với cô ta. Ngược lại nếu em đồng ý trở về bên tôi, tôi hứa sẽ giúp em đối phó cô ta. Không để em phải ủy khuất nữa."
Đường Thiên Tuyết hơi cười, cô cười vì quả thật anh cũng biết diễn đấy, nhưng mấy lời này anh nói ra thì đã quá quá muộn rồi, nếu đó là trước khi hai người ly hôn thì đã khác, có khi lúc đó cô đã tin anh rồi cũng nên.
"Tô Dĩ Thần, anh đừng chọc tôi buồn cười nữa, nếu anh muốn thì anh đã đối phó với cô ta từ lâu rồi chứ không đợi tới bây giờ."