Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 48: 48: Ngốc Hết Chỗ Nói




Tô Dĩ Thần nhìn tấm thẻ trên tay cô, hai tay của anh vẫn không có phản ứng, cũng không còn hứng châm chọc, sắc mặt nhăn lại như đang không vui.
Trước đó cô đã dùng gần hết số tiền này vào việc chữa bệnh của Tiểu Di rồi, lương của một phóng viên cũng bèo bọt, làm thế nào trong một khoảng thời gian ngắn mà cô lại có được tiền để trả cho anh.
Tô Dĩ Thần đa nghi, anh đang nghĩ đến một việc khiến bản thân tự thấy khó chịu, chính là có tên đàn ông nào đó sau lưng cho cô số tiền này để cô chấm dứt với anh.
Càng nghĩ đến lại càng không chịu nổi, anh vặn hỏi lại, sắc mặt hầm hầm, chân mày nhíu lại ngờ vực.
"Số tiền này ở đâu ra?"
Đường Thiên Tuyết nhúng vai, hai đường chân mày hơi nhướng lên, thản nhiên đáp lại không cần suy nghĩ đắn đo.
"Là bố của anh cho đấy. Ông ấy nói, nếu tôi khiến anh nhanh chóng ly hôn thì sẽ cho tôi năm triệu. Bây tôi thành công rồi, đương nhiên cũng được nhận thưởng hậu hĩnh."
Đường Thiên Tuyết cố tỏ ra mình là một kẻ hám lợi, không biết vì sao, lần cuối cùng gặp mặt chỉ muốn để lại cho anh ấn tượng xấu. Vì trước giờ anh toàn nghĩ cô như thế nên lần này chia tay, cô cố làm cho anh thấy được bộ dạng hám tiền là như thế nào để chọc tức anh chăng?

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Đường Thiên Tuyết cố tỏ ra mình là một kẻ hám lợi, không biết vì sao, lần cuối cùng gặp mặt chỉ muốn để lại cho anh ấn tượng xấu. Vì trước giờ anh toàn nghĩ cô như thế nên lần này chia tay, cô cố làm cho anh thấy được bộ dạng hám tiền là như thế nào để chọc tức anh chăng?
Nhưng Đường Thiên Tuyết trong lòng Tô Dĩ Thần từ lâu đã khác. Miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng khi kẻ nào nói cô sống chỉ vì hư vinh, anh tuyệt đối chẳng tin, dù cho chính cô đang cố tỏ ra như thế trước mặt anh, anh vẫn ngầm biết là cô chỉ đang diễn kịch. Cô tự làm mình trở nên xấu xa chỉ để anh thêm ghét bỏ và khinh thường cô hơn mà thôi, từ đó chặt đứt ý niệm còn tình cảm với anh.
Ban đầu anh suýt đã tức giận, không ngờ cô lại tuyệt tình đến như vậy, nhưng sau đó anh lại thay đổi. Cắt đứt là tốt, anh chẳng có lý do gì để phải tức giận.
Anh hừm nhẹ một tiếng, hờ hững nói như không thèm để tâm.
"Số tiền này tôi đã nói cho cô là sẽ không đòi lại. Chỉ là mấy đồng lẻ mà thôi."
Nói xong anh liền quay người đi, bước chân sải dài đi nhanh. Đường Thiên Tuyết nhanh chóng chạy theo anh. Cô chạy lên trước mặt, nhét ngay chiếc thẻ vào túi của anh, mắt ngước lên nhìn anh rồi nói cự tuyệt một cách dứt khoát.

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
"Vậy nên tôi mới không muốn nợ anh dù chỉ là mấy đồng lẻ, chúng ta nên rạch ròi như vậy thì tốt hơn."
Đây có lẽ là câu cuối cùng, là anh ép cô nói ra, cô cũng không có gì để luyến tiếc.
Lần này chính cô mới là người quay lưng về phía của anh, thái độ không hề hối hận.
Tô Dĩ Thần nhìn cô cương quyết muốn cắt đứt, bỗng nhiên lại lo cô xem nhẹ những điều trong thỏa thuận mà làm trái nên giận dữ nói lớn cảnh cáo trước.
"Cô đừng quên thỏa thuận hai năm. Nếu cô dám vi phạm thì tự biết hậu quả."
Đường Thiên Tuyết đột nhiên dừng bước, Tô Dĩ Thần vẫn chỉ là nhìn thấy bóng lưng của cô, cô không hề có ý định quay lại để tiếp lời, vì bản thân cô đã tự hiểu rõ cũng không muốn đôi co thêm.
Kết cục chính là bồi thường danh dự cho anh nếu cô vi phạm thỏa thuận. Khoảng bồi thường đó, cô có bán hết nội tạng trên người cô cũng không đủ trả. Cô biết thật sự anh cũng chẳng cần tiền bồi thường gì, mà chủ yếu chỉ muốn thấy cảnh cô khổ sở là chính.

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Tô Dĩ Thần trước giờ lại ngang ngược, bản thoả thuận đó chẳng qua chỉ một thứ nhắc nhở cô giống như đồng hồ báo thức, quan trọng hơn vẫn là nếu cô dám đối nghịch với ý của anh, cho dù không phải là bồi thường, thì anh cũng sẽ dùng cách khác khiến cô sống dở chết dở ở cái đất này, còn có thể liên lụy đến những người bên cạnh cô. Nhưng nếu muốn trốn đi, chắc cô không có vé làm được.
Đường Thiên Tuyết bỗng nhiên cười, cô cười mà nhìn mặt rất đắng, đắng như cái cách anh vẫn không tha cho cô vậy. Trước giờ cô chưa từng sống có lỗi với ai, vậy mà số phận thật biết trêu ngươi cô.
...
Tô Dĩ Thần sau khi rời khỏi tòa án liền về thẳng công ty làm việc như chưa hề có gì xảy ra.
Nhưng chẳng ai bất ngờ về điều này, đa số các phản hồi về tin tức anh và Đường Thiên Tuyết ly hôn đều là mỉa mai. Ai ai cũng đoán trước rằng việc này sớm muộn gì cũng xảy ra, Đường Thiên Tuyết trong suy nghĩ của bọn họ trước giờ vẫn chỉ là một người ở không công của Tô gia thôi.
Tô Dĩ Thần đã có thể đi lại được, đương nhiên người ở này cũng không cần nữa, gà vẫn là gà, không thể nào hóa thành phượng hoàng được.

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Bề ngoài trong bình thản là thế, nhưng khi vừa mới vào phòng làm việc Tô Dĩ Thần đã gấp gáp sai Thính Văn đi điều tra về số tiền Đường Thiên Tuyết nói, xem có phải cô đang nói dối không? Dù rằng người đó là bố của anh thì cũng rất có thể, nhưng anh vẫn không tin được việc cô lại nhận khoảng tiền đó từ ông ấy.
Trong khoảng thời gian chờ đợi tin tức, lòng anh cứ bồn chồn, chẳng thể tập trung nổi vào làm việc gì, mở tài liệu liếc chỉ một giây đã gập lại ngay. Trong đầu anh có quá nhiều suy nghĩ đang đảo lộn, hiện tại không thể tiếp nhận thêm bất cứ cái gì nữa.
Cuối cùng thì Thính Văn cũng trở lại, Tô Dĩ Thần cũng nôn nóng sắp chịu hết nổi rồi.
"Tô thiếu, quả thật từ tài khoản của chủ tịch ở Anh đã chuyển vào tài khoản của cô Đường năm triệu tệ như cô Đường đã nói. Nhưng…"
"Nhưng thế nào?"
"Toàn bộ số tiền đó, cô Đường đã quyên góp vào quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ sơ sinh bị bệnh tật của một số bệnh viện. Còn số tiền một trăm nghìn tệ, theo điều tra được là số tài khoản của bác sĩ Triệu Duẫn gửi vào."

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Tô Dĩ Thần nghe xong, trong ánh mắt đột ngột rực lên như đang bốc lửa, bàn tay anh đặt trên bàn siết chặt thành đấm đến mức nghe cả tiếng phát ra từ xương ngón tay, miệng nghiến răng bực tức tự nói.
"Triệu Duẫn? Đường Thiên Tuyết, cô được lắm, không ngờ cô đã trở nên thân thiết với cả Triệu Duẫn như thế. Trước đây còn nghĩ vì Tiểu Di nên mới để hai người thường xuyên qua lại. Tên kia cũng quả thật là cơ hội, mình đúng là bất cẩn."
Anh vừa nói, vừa đấm bàn tay lên bàn một cái mạnh để xả cơn ức chế trong người, đến nổi ly tách trên bàn cũng phải dao động phát ra âm thanh như cơn rung chấn vừa mới đi ngang qua.
Hành động rõ là ghen tuông này, ngay cả người tài cao học rộng như anh lại không nhận ra mà cứ vô thức thể hiện.
"Thính Văn, nói với bên tòa soạn của Đường Thiên Tuyết, chúng ta sẽ hợp tác với bọn họ với điều kiện phải để cho Đường Thiên Tuyết đến T&T nhận tin mỗi ngày."
Tô Dĩ Thần đinh ninh, có lẽ làm vậy sẽ khiến cho cô và Triệu Duẫn không còn thời gian gặp nhau nữa, không gặp thì tình cảm làm sao phát sinh thêm. Anh đã rất đắc ý khi đưa ra quyết định này, nhưng câu nói sau đó của Thính Văn lại khiến anh ngay lập tức có phản ứng trái ngược.

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
"Tô thiếu, cô Đường hiện giờ đã không còn làm việc ở đó nữa, cố ấy đã bị tòa soạn sa thải vào mấy ngày trước rồi."
Tô Dĩ Thần trừng mắt bất ngờ, xen lẫn một chút gay gắt.
"Tại sao lại bị sa thải, sao cậu không nói cho tôi biết sớm?"
"Hôm đó tôi đã cố nói, nhưng vì anh muốn hẹn gặp chủ tịch Hoắc bàn việc gấp nên tôi đã gác lại."
Tô Dĩ Thần chợt nhớ lại lúc đó, lúc anh từ chối Thính Văn khi anh ta muốn đưa cho anh xem thứ gì đó, anh vội hỏi.
"Vậy hôm đó cậu muốn tôi xem cái gì?"
Thính Văn có hơi do dự, dù sao hai người cũng đã ly hôn rồi, anh ta không biết đưa cho Tô Dĩ Thần xem video trước kia Đường Thiên Tuyết bị tấn công ở tòa soạn còn có ích gì nữa không.
"Là… cái này."
Thính Văn mở đoạn video đặt trước mặt anh rồi nói tiếp.
"Vì mấy tin đồn lan truyền quá dữ dội nên ai cũng công kích cô Đường, còn đến cả nơi làm việc của cô ấy. Vì áp lực từ dư luận quá lớn nên tòa soạn đã sa thải cô ấy."
Nhìn thời gian đoạn video này được đăng lên, khi đó Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần vẫn còn ở chung nhà, điều khiến anh tức giận đến mức tối sầm mặt mũi chính là dù chạm mặt nhau thường xuyên ở nhà, nhưng cô vẫn không hé lấy với anh một câu, ngay cả thể hiện ra một chút biểu hiện bất thường để anh phát giác cũng không có.
Nhìn cái cách mà Tô Dĩ Thần siết tay vào điện thoại như muốn bóp nát nó, cũng đủ biết tâm trạng của anh đang tệ đến mức nào.
"Vậy mà cô ta không nói một lời nào, còn muốn ra đi tay trắng. Tiền được cho lại đem hết đi làm từ thiện? Cô ta nghĩ mình giỏi lắm sao? Hừ, đúng là ngốc hết chỗ nói."