Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 35: 35: Bi Kịch




Chiếc xe vẫn rồ lên tiếng động cơ, Đường Thiên Tuyết thấy bánh xe chậm dần di chuyển, cô hấp tấp gân cổ nói lớn.
"Dì Lam mau tránh ra đi, Đường Mạn Đình không nghe dì nói đâu, dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết nhích người đứng dậy, nhưng bụng của cô như đang bị thắt chặt lại đau đến chảy nước mắt, cô chống tay gắng gượng, hét khản cả cổ, Dụ Lam Lam vẫn không nhúc nhích nhưng chiếc xe thì vẫn đang di chuyển, cô bất lực quay sang phía cảnh sát gào thét hối thúc họ.
"Làm ơn nhanh đến đây, kéo bà ấy vào đi, làm… ơn…"
"..."
Đường Thiên Tuyết đột ngột im bặt, một tiếng động như con sấm dữ dội đánh xuống làm vỡ toang mặt đất, nó ngay sát bên tai cô, cực kì gần.
Âm thanh đó làm cô ớn lạnh đến tận xương, toàn thân cô trở nên run rẩy, đôi mắt mở lớn không dám chớp, vẫn còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi mà chậm chậm quay đầu lại nhìn.
Dòng lệ trong như suối trong tràn ra khóe mắt, lăn nhanh xuống bầu má lúc nào không hay, nó chảy không ngớt, một mùi vị mặn chát, mặn đến mức ngỡ như nước lấy từ biển Chết thấm vào trong khoang miệng.

Chương 35: Bi kịch
Dòng lệ trong như suối trong tràn ra khóe mắt, lăn nhanh xuống bầu má lúc nào không hay, nó chảy không ngớt, một mùi vị mặn chát, mặn đến mức ngỡ như nước lấy từ biển Chết thấm vào trong khoang miệng.
Trái tim Đường Thiên Tuyết trong phút chốc tưởng như ngừng đập, cô ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mắt, là một tấn bi kịch.
Xung quanh cô náo loạn như có một trận bạo động, tiếng súng của cảnh sát bắn vào lốp bánh xe của kẻ đang cố gắng chạy trốn, tiếng cảnh sát vội thông báo mau lấy xe đuổi theo phạm nhân, tiếng hấp tấp gọi xe cấp cứu, tiếng hét của một người chồng vô năng hối hận có khi đã muộn màng.
Bất kể xung quanh đều tán loạn vội vã, Đường Thiên Tuyết vẫn đưa đôi mắt không hề chớp một cái nhìn về phía trước.
Người phụ nữ mà cô luôn kính trọng như mẹ, vừa rồi còn đứng gần như thế, chỉ có thể đi mấy bước là tới, vậy mà ngay lúc này, khoảng cách giữa cô với bà ấy lại xa đến vậy, xa tưởng chừng như không thể nào với tới nữa.
Người phụ nữ vẫn với khuôn phúc hậu đó, giờ đang nằm sấp trên mặt đường sần sùi, đôi mắt bà ấy vẫn mở, nhìn về phía cô, nhưng thân thể đã không còn động đậy, thứ đỏ đỏ từ trên đầu chảy xuống khuôn mặt rồi loang ra cả một khu vực quanh nơi bà ấy nằm, nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ mồn một, ám ảnh đến từng chi tiết.
Ở đó bẩn lắm, nhưng bà ấy, vẫn cứ cố chấp nằm, không chịu đứng dậy, nếu bà ấy muốn nhìn cô thì cứ đứng dậy mà đến gần nhìn, cớ sao lại tự làm khó bản thân mà ở vị trí xa như vậy? Bà ấy thật ngốc.

Chương 35: Bi kịch
"Dì Lam, dì có thể lại gần đây mà, con đi không nổi, dì mau tới đây đỡ con đi…"
Đường Thiên Tuyết lẩm bẩm, cô cố gồng mình chống tay nhưng chẳng thể lê thân lên nổi dù chỉ vài milimet.
Sau đó cả người cô ngã rạp xuống mặt đường, cả thân thể lẫn tâm trí đều như muốn sụp đổ cùng một lúc.
"Ở đây có người chảy rất nhiều máu, mau gọi thêm xe cứu thương đến đây."
Giọng của một người phụ nữ hô hoán, đó cũng là câu cuối cùng Đường Thiên Tuyết mơ hồ nghe được trước khi hai mi mắt khép chặt.
…..
Trong một căn phòng đơn điệu, đến bầu không khí cũng yên lặng đến đáng sợ, Đường Thiên Tuyết vẻ mặt rất hoang mang, âm thanh chấn động lúc đó cứ văng vẳng xuyên suốt bên tai cô.
Trong màn đêm mờ đục, Đường Thiên Tuyết thấy Dụ Lam Lam đang nằm bất tỉnh, cô vội vàng chạy đến lây bà ấy dậy.
Nhưng khi lật người của bà ấy qua, thì một màu máu me đập thẳng vào mắt, cô hoảng hốt đến giật thót tim.

Chương 35: Bi kịch
Nhưng khi lật người của bà ấy qua, thì một màu máu me đập thẳng vào mắt, cô hoảng hốt đến giật thót tim.
"Dì Lam, dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết choàng bừng tỉnh thì nghe thấy một chất giọng thanh mỏng của con gái.
"Cô tỉnh rồi."
Đường Thiên Tuyết hơi nghiêng đầu qua nhìn, cô gái này đang mặc đồ của y tá, cô lại nhìn xung quanh một chút rồi cô hỏi.
"Tôi… đang ở bệnh viện sao?"
"Phải, cô hôn mê đã hơn một ngày rồi."
Đường Thiên Tuyết gượng chút sức lực để chống tay ngồi dậy, bụng vẫn còn cảm giác đau râm ran. Cô đột nhiên kéo lấy tay y tá, vẻ mặt rất vội.
"Vậy còn người kia, bà ấy sao rồi, bà ấy…"
"Người kia? Lúc được đưa đến đây thì chỉ có một mình cô thôi."

Chương 35: Bi kịch
"Không thể nào? Tại sao lại như thế?"
Đường Thiên Tuyết nhíu mày, cô đưa tay lên trán tự nói nhỏ, cô y tá cũng cố nghĩ lại xem, bất ngờ cô ta chợt nhớ ra điều gì đó liền nói.
"À, chắc là cô đang nói đến người đó. Lúc cảnh sát đưa cô đến đây, tôi có nghe loáng thoáng là còn có một người nữa nhưng đã qua đời tại chỗ không thể cứu, người đó đã được trả thẳng về cho gia đình rồi. Nếu đó là người thân của cô thì tôi xin chia buồn, nhưng cô đừng quá bi thương, cô phải chú ý đến sức khỏe của bản thân vì mới bị sảy thai nên cơ thể của cô vẫn còn suy nhược lắm."
Cô y tá dù nói rất rõ ràng nhưng Đường Thiên Tuyết vẫn nghi ngờ chính đôi tai của mình mà bàng hoàng hỏi lại.
"Sảy… sảy thai? Tôi sao?"
Cô y tá bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Cô không biết mình có thai ư? Cô đã…"
"Đủ rồi. Cô ra ngoài đi."
Giọng nói lãnh đạm của một người đàn ông đang bước vào, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn một chút u tối nhìn cô y tá khiến cô ta giật mình bối rối.

Chương 35: Bi kịch
Giọng nói lãnh đạm của một người đàn ông đang bước vào, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn một chút u tối nhìn cô y tá khiến cô ta giật mình bối rối.
"Được… được."
Cô y tá có vẻ sợ sệt mà chạy thật nhanh, Đường Thiên Tuyết nhìn thấy người này thì càng vội vã, cô nhanh chóng bước xuống giường, trong đầu chỉ có một việc cấp thiết duy nhất.
"Tô Dĩ Thần, anh về khi nào? Mau đưa em tới Đường gia, em phải tới đó."
Tô Dĩ Thần sắc mặt không mấy vui vẻ, anh giữ chặt vai cô, nóng giận quát lớn.
"Đường Thiên Tuyết, em bị điếc sao? Vừa rồi không nghe nói mình bị sảy thai à? Em làm mẹ kiểu gì vậy, cũng không phải lần đầu mang thai, tại sao đến mình mang thai rồi cũng không biết?"
Đường Thiên Tuyết ngơ ngác, đến cả Tô Dĩ Thần cũng biết và tức giận như thế thì chắc chắn không phải nhầm lẫn.
Cô chậm rãi sờ tay lên bụng mình, bất giác nắm tay lại bóp chặt.

Chương 35: Bi kịch
Cô chậm rãi sờ tay lên bụng mình, bất giác nắm tay lại bóp chặt.
"Chuyện này là thật sao? Em… em có thai và nó…"
Đường Thiên Tuyết không thể tin được số của cô lại bi thảm đến thế này, trong một ngày, cùng một lúc, cô mất đến hai người thân.
Điều tệ hại hơn, đứa trẻ đã ở trong bụng cô mà cô không hề hay biết.
Đường Thiên Tuyết sốc đến mức mọi biểu cảm trên khuôn mặt đều cứng đờ, giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cũng không có cảm giác.
"Chính em đã hại con."
Cô nhỏ giọng thều thào, nhưng trong lòng cô là từng khúc ruột như đang bị đứt, đau đớn muốn phát điên.
Tô Dĩ Thần không giống như cô, mọi cảm xúc của anh đều hiện cả trên khuôn mặt, trong hành động, lẫn lời nói.
"Phải, chính em đã giết chết con của chúng ta. Chỉ tại em cố chấp, nếu từ đầu em nghe lời anh, mang theo mấy người để bảo vệ thì bây giờ đã không có chuyện này rồi."
Từng câu nói của anh càng xoáy sâu hơn vào nỗi đau của cô, nhưng anh nói đúng đến mức khiến cô cảm thấy dằn vặt.

Chương 35: Bi kịch
Từng câu nói của anh càng xoáy sâu hơn vào nỗi đau của cô, nhưng anh nói đúng đến mức khiến cô cảm thấy dằn vặt.
Đầu óc của cô vô thức mà nhớ lại cảnh tượng hãi hùng khi đó.
"Đường Mạn Đình, lúc đó cô ta đã đánh vào bụng của mình, là cô ta hại mình mất con. Cô ta còn độc ác giết dì Lam…"
Đường Thiên Tuyết càng nghĩ càng muốn điên tiết lên, cô hối hận, thật sự đã hối hận vì sao lúc trước không để Tô Dĩ Thần phế luôn hai chân của cô ta. Tại sao con người rác rưởi như cô ta lại có thể sống sau khi đã làm ra những chuyện mất hết nhân tính đó?
Đường Thiên Tuyết siết chặt tay Tô Dĩ Thần, đôi mắt ướt đẫm, nhưng không lộ vẻ mềm yếu, thậm chí còn ngập tràn nỗi hận thù. Hận đến mức mỗi khi nghĩ đến cô ta đầu ốc cô không tự chủ được mà nguyền rủa. Nếu nguyền rủa có thể khiến cô ta trả giá, thì không một giây nào mà cô bỏ qua cô ta.
"Tô Dĩ Thần, anh cho người đi tìm Đường Mạn Đình đi, đừng để cô ta chạy trốn…"
"Chuyện đó đã có cảnh sát lo, em đã vì cô ta mà làm mất một đứa con rồi, em còn muốn đánh đổi thêm cái gì nữa? Từ giờ em hãy bỏ ý nghĩ trả thù cô ta đi, đừng dính dáng với cô ta nữa thì tốt hơn."
Tô Dĩ Thần thẳng thừng gạt tay cô ra, vẻ mặt anh khi nói ra những lời này thực sự ảm đạm. Đường Thiên Tuyết không tin được đây lại là những lời do chính miệng anh thốt ra. Nét mặt cô hiện lên một vẻ hụt hẫng đến não lòng.