Thằng nhóc tên Biên gầy gầy nhưng hai mắt rất lanh, nó lướt mắt qua tôi, nhoẻn cười nhe hàm răng trắng lóa, đưa tay thành hình “ok” rất vui vẻ. Ngay sau đó, nó chạy biến đi.
Trấn tĩnh lại bao cảm xúc, tôi hỏi người đàn ông là cha của Biên:
– Anh cho tôi hỏi, đảo này là đảo nào vậy, cách đất liền bao xa?
– Hòn đảo này còn chưa có tên, thuộc tỉnh P, cách đất liền khoảng 50 hải lý. Trên này chỉ có tám hộ dân được xã tạo điều kiện cho ra đây xây dựng kinh tế mới.
Tám hộ thôi? Thế này… liệu bọn họ có vào từng nhà tra xét không đây?
Anh ta nhìn ra vẻ lo lắng của tôi, liền trấn an:
– Đằng sau nhà có một cái hầm tôi dùng để trữ cá, nếu có người vào tìm cô cứ vào đấy nấp, không ai biết và cũng không ai có quyền lục tung nhà tôi lên đâu!
Tôi mừng rỡ, sụt sịt cảm ơn anh ta. Anh ta gật đầu, khép lại cửa. Căn nhà này có hai gian. Tôi nằm ở gian phòng ngủ bên trong, chỉ sợ tối nay hai bố con nhà họ phải nằm ngoài kia chẳng có giường.
Quần áo trên người tôi ướt sườn sượt, cái nắng nóng mùa hè nãy giờ cũng hong khô, chỉ đọng lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Mái tóc dài dính nước biển mặn chát rối tinh rối mù. Thời tiết tháng sáu quả thực quá nóng, ở thành phố lúc nào tôi cũng ở trong điều hòa nên không cảm thấy khổ sở, lúc này thực sự mệt mỏi váng vất. Bầu ngực còn căng sữa cùng cơ thể sau cơn đuối nước tôi lại lả đi, mồ hôi mồ kê đầm đìa ướt rượt.
Lạnh… lạnh quá… Tôi lạnh… rất lạnh… Lâm Đạt, anh ở đâu? Anh mau đến sưởi ấm cho em, có được không?
Cảm nhận có bàn tay chạm đến da thịt, tôi lập tức lùi người về sau, hai mắt trừng trừng nhìn kẻ vừa chạm vào tôi trong cơn hoảng loạn. Hai tay ôm lấy cơ thể bẩn thỉu hôi hám, gai ốc tôi nổi rần rần, vừa vì lạnh đến phát run, vừa vì sợ hãi còn chưa kịp tỉnh táo.
Người đàn ông cứu tôi giơ hai tay trước mặt tôi, anh ta cũng giật mình, có chút sợ hãi trước phản ứng của tôi.
– Cô lên cơn sốt rồi… Quần áo cô đã ướt hết. Cô thay đồ ra, mặc tạm bộ này vào!
Anh ta để lại một bộ quần áo thun thể thao sạch sẽ của nam giới, sau đó bước ra ngoài, khép lại cửa. Trong cơn sốt run rẩy, tôi cố gắng thay đồ thật nhanh, lòng nơm nớp lo sợ anh ta mở cửa nhưng cánh cửa vẫn đóng im ỉm.
Trong bộ quần áo khô ráo rộng thùng thình, tôi lại lịm đi. Không gian vây quanh tôi tối tăm lạnh lẽo đáng sợ đến run rẩy… cơ thể tôi chìm xuống như con thuyền đắm. Tôi không sao mở nổi mắt, hai mắt cứ dính chặt, cả người hết nóng lại lạnh. Cơn sốt kiệt cùng hành hạ, tôi cảm nhận một bàn tay thường xuyên thay khăn làm mát trên trán tôi, cảm nhận viên thuốc đắng ngắt được đưa vào miệng cùng lời khuyên “cố gắng nuốt”.
Ánh sáng ngày mới tràn ngập không gian, cơ thể sau cơn sốt nhẹ nhõm, tôi mơ màng tỉnh giấc. Đứng trước tôi, đáy mắt người đàn ông xa lạ kia có chút bừng sáng sau một đêm mệt mỏi. Anh ta… có lẽ là một người tốt, đã cứu tôi không chỉ một lần.
Mấp máy đôi môi trắng bệch, tôi cảm kích nói với anh ta:
– Bao giờ trở về được với chồng tôi, chúng tôi sẽ hậu tạ anh.
Anh ta chau mày:
– Chồng cô… là Lâm Đạt à?
Anh ta đã nghe được những lời tôi lảm nhảm trong cơn mê sảng, bất giác hai má nóng ran, tôi khẽ gật đầu cúi xuống thừa nhận.
– Sao cô lại lưu lạc đến chốn này? Kẻ nào muốn giam giữ cô?
– Chuyện rất dài… có dịp tôi sẽ kể cho anh nghe sau.
Anh ta không hỏi thêm, chỉ nhàn nhạt nói tiếp:
– Cô ăn chút cháo còn uống thuốc. Điều kiện ở đây thiếu thốn, cô chịu khó một chút. Phải khỏe lại rồi mới tính được.
Tôi gật đầu chấp nhận nghe anh ta. Anh ta gọi cậu bé hôm qua một tiếng, cậu nhóc mang một bát cháo thơm mùi hàu vào cho tôi. Bụng tôi thực sự không còn chịu thêm được nữa, cơn sốt lại thoái lui nên vừa ăn vừa thổi, rất nhanh đã hết bát cháo. Tôi định mang bát đi rửa nhưng cậu nhóc kia đã nhanh tay vào lấy mang đi, còn cười toét miệng với tôi. Thằng bé đáng yêu thật, cũng rất rắn rỏi. Con trai tôi… nếu cứ ở với ông nội nó, liệu sau này có nhanh nhẹn hoạt bát lại chăm chỉ như cậu nhóc này không? Nhớ đến con, lòng dạ cồn cào, hai hàng nước mắt lại lăn dài trên má. Tôi sụt sịt gạt đi khi người đàn ông kia mở cửa quay lại phòng.
– Hai tuần nữa có chuyến tàu chở nhu yếu phẩm đến đây, tôi sẽ tìm cách để cô lên được tàu.
Tôi trân trân hai mắt đỏ hoe nhìn anh ta, một tiếng cảm ơn dường như là không đủ. Lúc này tôi không có gì để trả ơn anh ta, nhất định khi về với Lâm Đạt, chúng tôi sẽ báo đáp cho anh ta bằng tất cả lòng biết ơn sâu sắc nhất. Chỉ là… con đường trở về với anh, sao xa xôi quá!