Cô Dâu Đóng Thế

Chương 72




Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Lâm Đạt trắng bệch nằm giữa rất nhiều dây nhợ, đầu quấn băng trắng kín mít được đẩy ra. Nghe bác sĩ nói anh đã bình an, may mắn vết thương không quá nặng, tôi và bà Huệ chỉ biết rối rít cảm ơn ông ấy, vừa mừng vừa khóc bước theo cáng đẩy.

Đạt phải nằm ở phòng vô trùng. Bà Huệ lại thẫn thờ ngồi đợi bên ngoài. Lúc này tôi không thể như bà ta, bất lực chờ đợi. Tôi cần truy tìm kẻ lén đặt máy ghi âm vào túi xách của tôi. Kẻ đó chắc chắn có liên quan đến sự việc mà Đạt phát hiện ra. Chính vì hắn nghe được nên mới hạ thủ Đạt ngay khi biết những gì anh nói với tôi.

– Con ranh, chồng mày sống chết còn chưa rõ, mày đi đâu hả?

– Tôi đi tìm kẻ hại anh ấy!

Tôi đanh giọng đáp lại bà ta. Lúc này tôi không dám tin tưởng ai, một mình đến sở cảnh sát nơi xảy ra tai nạn trình báo sự việc. Vụ việc được camera ghi lại, có một chiếc xe bán tải đi ngược chiều va quệt với xe anh. Lái xe bỏ trốn khỏi hiện trường, hiện tại cảnh sát đang truy lùng. Chiếc máy ghi âm trong túi xách của tôi công an đã ghi nhận và sẵn sàng điều tra những kẻ liên quan mà tôi trình báo.

Tôi không thể lộ mặt ở Mạnh Phát lúc này, quá sức nguy hiểm. Mọi việc tôi làm luôn để nhóm vệ sĩ bảo vệ. Chiều hôm sau, một người cảnh sát gọi điện báo cho tôi:

– Dấu vân tay trên chiếc máy ghi âm trùng khớp với Phạm Hoàng Hải, trưởng phòng trực điện thoại của Mạnh Phát.

Tôi ngỡ ngàng, cảm giác niềm tin vụn vỡ như quả cầu thủy tinh rơi xuống nền đá hoa lạnh lẽo. Phạm Hoàng Hải… lâu nay anh ta luôn nhẹ nhàng vui vẻ, vậy mà… anh ta lại làm trò bẩn sau lưng thế này sao?

– Cảm ơn các anh. Còn tài xế hại chồng tôi… các anh đã tìm ra gã chưa vậy?

Anh cảnh sát trầm giọng áy náy:

– Chúng tôi vẫn chưa tóm được hắn, hình ảnh từ camera rất mờ nhạt, chiếc xe gây tội cũng dùng biển giả. Hiện tại lệnh truy nã hắn đã được đăng khắp nơi.



Tôi khẽ lắc đầu, nhìn về Lâm Đạt mới hồi tỉnh sáng nay, chỉ biết cay xè sống mũi. Từ tối qua bà Huệ ở bên từng chút chăm lo cho anh, tôi bỗng thành người thừa, hơn nữa trong lòng tôi vẫn luôn giữ mối hận với bà ta, chiều ngược lại bà ta cũng ghét tôi đến sùi bọt bép, thế nên tôi chỉ ở bên ngoài quan sát tình hình.

– Tôi mong cách anh sớm tìm ra kẻ gây tội, chuyện Hải lén giấu máy ghi âm vào túi xách của tôi, các anh có thể giúp tôi tìm nguyên nhân tại sao anh ta làm như vậy hay không?

– Việc này chúng tôi sẽ tra hỏi anh ta. Chúng tôi sẽ sớm thông báo cho cô kết quả.

Nói lời cảm ơn với cảnh sát, tôi ngắt máy. Mọi chuyện tối như hũ nút. Tôi muốn nhờ cảnh sát điều tra chuyện Mạnh Phát thâm hụt ngân quỹ, muốn tra ra kẻ gây chuyện là ai với các bằng chứng mà Lâm Đạt thu thập được, nhưng quyền hạn không nằm trong tay tôi. Vấn đề này Mạnh Phát vẫn còn giấu giếm, hơn nữa là chuyện nội bộ, nếu ông Kiên không muốn nhờ cảnh sát thì tôi không thể nào làm như vậy. Một khi cảnh sát đã nhúng tay vào, chỉ sợ ông ấy muốn dung túng, bao che cho kẻ gây tội sẽ rất khó, còn ảnh hưởng đến uy tín của Mạnh Phát, nên nhất định ông ấy sẽ không muốn động đến cảnh sát.

Thêm một ngày chờ đợi, sức khỏe của Lâm Đạt tiến bộ nhanh hơn tôi lo lắng, cả tôi và bà Huệ đều mừng đến rơi nước mắt. Anh liên tục gọi tôi, bà Huệ ghét tôi đến hắt nước đổ đi cũng phải chấp nhận nhìn tôi chăm sóc cho anh. May mắn anh không bị thương quá nặng, chỉ có điều, lúc này tôi không thể hỏi anh bất cứ chuyện gì, chỉ mong anh sớm tỉnh táo trở lại.

Bảy giờ tối, âm giọng người cảnh sát trầm trầm vang lên qua điện thoại:

– Phạm Hoàng Hải khai chiếc máy ghi âm đúng là của anh ta, có điều anh ta nói bị mất từ mấy tuần trước, không ngờ có kẻ nào lấy cắp rồi dán vào túi xách của cô. Hình ảnh trích xuất từ camera của Mạnh Phát thu nhận được cũng không có chi tiết nào bất thường. Chúng tôi rất tiếc, mọi chuyện chỉ có thể dừng lại như vậy.

Vậy là… không thể điều tra thêm sao? Tôi hiểu cảnh sát không thể can thiệp nội bộ Mạnh Phát, khi tôi không có quyền hạn cao hơn, những bằng chứng tôi đưa ra quá yếu ớt. Người thương anh nhất… trên đời này, e là chỉ còn bà Huệ, bà ấy… liệu có đủ quyền hạn hay không?

Cảm ơn người cảnh sát, tôi ngắt máy, buồn bã tiến đến giường bệnh. Nhìn bà Huệ đang pha sữa cho Đạt, tôi nhẹ giọng:

– Bà, tôi có việc này cần trao đổi, liên quan đến kẻ đứng sau hãm hại anh Đạt!