Tháng tám gõ cửa, không khí đầu thu dìu dịu thoảng hương hoa ngọc lan trong gió làm lòng người thêm nhẹ. Trong bộ váy voan tím dịu dàng Lâm Đạt chọn cho tôi, mái tóc ngang lưng tết hờ một bên vai, tôi bước trên đôi giày cao gót ánh bạc, khoác tay anh bước vào phòng tiệc buffet VIP của nhà hàng Thanh Trà cách tổng công ty không xa. Vẻ bảnh bao tuấn tú của người bên cạnh vừa làm tôi nở mũi tự hào lại vừa không khỏi khó chịu trước bao ánh mắt phụ nữ quấn lấy anh. Có khi nào… phải hóa trang cho anh xấu đi một tẹo không nhỉ? Tôi tự cười mình với suy nghĩ này. Bất giác, khóe miệng lại khẽ cong khi bàn tay ai kia tìm đến siết chặt những ngón tay tôi.
Người đàn ông trẻ mặc vest đen có khuôn mặt điển trai rạng rỡ, tất nhiên với tôi thì kém xa Lâm Đạt đang bận rộn đón khách, anh ta không ai khác chính là Lưu Huy Khánh. Thấy vợ chồng tôi đến, Khánh nhoẻn một nụ cười chào đón tiến lại, giơ tay với Đạt:
– Phó tổng Lâm Đạt, cảm ơn vợ chồng anh đã tới!
– Chúc mừng anh Khánh lên chức!
Đạt lịch sự bắt tay anh ta. Ánh mắt Khánh nhìn tôi đầy ẩn ý, nhẹ giọng khen ngợi:
– Phu nhân phó tổng thật xinh đẹp, hai người quả thực là trai tài gái sắc, rất đáng ngưỡng mộ.
Tôi lạnh lùng lừ mắt với anh ta, hàm ý tôi vẫn không quên chuyện ngày nào. Anh ta mím môi cười, thở ra một hơi, giơ tay mời:
– Mời anh chị theo lối này, mấy phút nữa bữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu.
Tôi bước theo Đạt đến khu vực bàn trống, có người kéo ghế mời chúng tôi ngồi xuống. Trên bàn bày những chai rượu vang đỏ đắt giá cùng những chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Người phục vụ bắt đầu rót rượu vang ra ly. Lần lượt những người được mời có mặt. Người của phòng trực điện thoại dường như không thiếu một ai, Hải còn đưa vợ cùng con gái ba tuổi đến dự. Thấy chúng tôi ngồi đây, anh ta vui vẻ vẫy tay, thái độ Hải khiến tôi nhẹ nhõm mỉm cười.
Ông Kiên không tham dự bữa tiệc tối nay. Những người lãnh đạo được Khánh đặc biệt tiếp đón tôi đều chú ý. Một người đàn ông có nét giống ông Kiên để ria mép, nhìn anh ta già hơn Đạt khá nhiều, được Khánh ân cần hơn hẳn. Nhìn qua tôi cũng đoán ra, anh ta chính là Phạm Thiên Dương, tổng giám đốc tương lai của Mạnh Phát. Còn một người đàn ông trẻ đẹp trai tháp tùng Lưu Mỹ Dung thì không có nét nào giống Đạt nhưng chính Đạt nói với tôi:
– Người đi cùng em gái Khánh là Trần Kiến Quốc.
Trước vẻ đẹp trai phong tình của Quốc, tôi có thể đoán ra mẹ anh ta trông thế nào, quyến rũ ông Kiên thế nào mới có được anh ta. Lúc này, có vẻ anh ta đang theo đuổi Mỹ Dung nhưng cô ta còn chưa chấp nhận thì phải.
Thấy Lâm Đạt, hai mắt Mỹ Dung vô thức sáng lên, có điều tôi đang ở cạnh anh khiến cô ta nhanh chóng chuyển vẻ hậm hực. Sức hút của Lâm Đạt vẫn lôi kéo cô ta tiến đến chỗ chúng tôi, Quốc cũng theo chân cô ta dù anh ta không hề muốn giao tiếp với Lâm Đạt.
Với thân phận kém hơn Lâm Đạt, Quốc đành mở lời, giơ tay ra bắt:
– Chào phó tổng Lâm Đạt, không ngờ anh cũng hạ cố đến đây!
Một câu nói nghe đã thấy xiên xóc, mối hận trong lòng bọn họ lộ ngay ra ở thái độ. Lâm Đạt không giơ tay bắt lại khiến anh ta hơi sượng, đành thu tay về. Tối nay Mỹ Dung trang điểm đậm, uốn mái tóc dài xoăn lọn, mặc một bộ váy quây ren trắng khoe da khoe thịt hết sức gợi cảm. Cô ta như ưỡn ngực trước Đạt, nhoẻn cười duyên dáng:
– Anh Đạt, cảm ơn anh đã đến bữa tiệc của anh trai em!
– Không có gì, chúng tôi mới cần cảm ơn các vị.
Đạt lạnh nhạt đáp lời, trước cái cấu véo rất khẽ của tôi, anh có muốn nhìn ngực cô ta cũng không dám.
Mỹ Dung ỏn ẻn ngồi xuống đối diện Lâm Đạt chờ bữa tiệc được bắt đầu. Mặt cô ta dày thực sự, dù mặt tôi đã rất dày nhưng mặt cô ta vẫn còn trên một bậc, dễ chừng làm trống trường luôn được!
– Mình ra kia đi em!
Quốc nói nhỏ với Mỹ Dung nhưng cô ta cứ ngồi như ngồi đồng, hai mắt cô ta lúc lén lút lúc công khai nhìn ngắm Lâm Đạt, Quốc bực mình cũng đành ngồi xuống, tự nhiên lại thành đối diện tôi. Trên đời cũng lắm kẻ buồn cười, đàn ông đẹp trai phong độ theo đuổi thì không thích, lại cứ thích người có vợ! À, nhưng kẻ như Trần Kiến Quốc, có lẽ cũng không nên thích, vì vẻ phong lưu của anh ta nhất định sẽ như con ong cái bướm, chỉ nhất thời theo đuổi con gái mà thôi. Những kẻ như vậy tôi rất ghê tởm. Được, xem như Mỹ Dung cũng biết nhìn người.
Bảy giờ kém mười lăm, mọi người đã đến đông đủ, Khánh cầm ly rượu, đứng trên sân khấu lên tiếng cảm ơn và tuyên bố bắt đầu bữa tiệc. Sâm panh được khui ra, rượu vang đã rót sẵn lúc này được đem đi mời khắp lượt. Từng người theo hàng lấy đồ ăn, tôi vốn quen bước theo Lâm Đạt, tối nay anh nhường tôi đi trước, còn chủ động gắp đồ ăn cho tôi. Ai kia đi sau vợ chồng tôi, ghen đến nổ đom đóm mắt. Quốc ra vẻ chăm sóc cô ta nhưng cô ta cái gì cũng không thích, tự mình gắp lấy thức ăn.