Bà Mai long đôi mắt tức giận nhìn tôi. Không còn ông bà chủ ở đây, bà ta mới biểu thị cơn cuồng nộ. Hai tay bà ta vung lên trời trong tức tối:
– Con ranh, tao biết ngay mà! Quyến rũ được Lâm Đạt, mày giỏi lắm!
Tôi bực mình đáp lại bà ta:
– Tôi đâu thèm lấy hắn. Ngược lại, bà không thấy ông bà chủ của bà cần tôi thế nào à?
Bà ta rít lên:
– Không có cuộc hôn nhân này, nhà họ Trần cũng không chết!
– Bà dám nói thế với ông bà chủ chứ?
Bà ta cứng họng, yết hầu rung rung, không thể nói được gì. Bà ta chỉ nghĩ cho tiểu thư, trung thành với cô ta quá đáng, không nghĩ xa hơn. Bà ta cho rằng tôi cố tình quyến rũ Lâm Đạt, âm mưu cướp mất vị trí của Hoài Phương để cưới anh ta. Tôi chỉ biết lắc đầu chán nản, không thiết nói thêm gì nữa.
Hai mắt đỏ vằn, bà ta bất lực gằn giọng:
– Nếu không vì cô, tiểu thư đã không phải bỏ trốn với thằng nhãi đó!
Tôi sững sờ nhìn bà ta. Cô tiểu thư Hoài Phương kia… vì tình mà bỏ nhà theo trai! Dại dột! Quá sức dại dột rồi! Nhưng… nếu phải lấy Lâm Đạt, kẻ thâm trầm kín kẽ lạnh như băng kia, liệu cô ta có hạnh phúc hay không?
Tôi e dè hỏi lại, tự nhiên lại cảm thấy áy náy, dù lỗi đâu phải ở tôi chứ?
– Tiểu thư nhà bà… bỏ trốn thật sao? Có… tìm cô ấy về được không?
Bà ta hậm hực đáp:
– Đó là chuyện của chúng tôi, cô khỏi cần lo. Giờ cô lo mà lấy chồng thay tiểu thư đi!
Tôi muốn cãi thêm nhưng lời chưa đến miệng đành nuốt ngược trở lại. Bà ta cũng vì tiểu thư của bà ta mà suy nghĩ. Nếu như tối hôm đó tôi giả điên giả khùng tốt hơn, biết đâu Lâm Đạt tha cho cô ta. Nhưng… chẳng phải bà ta dặn dò tôi đừng làm mất mặt cô ta à? Đúng là… chẳng biết đằng nào mà lần! Tất cả cũng là tại Lâm Đạt, anh ta cố tình cưới Trần Hoài Phương, dù cô ta có ra cái giống gì đi chăng nữa!
Vẻ bực bội trên khuôn mặt bà Mai đã dịu đi. Ơn giời, cho đến cuối cùng bà ta cũng đã hiểu, tôi thực sự không muốn cưới Lâm Đạt. Hay chăng bà ta hiểu tôi cưới chồng thay tiểu thư của bà ta, thiệt hại cho tôi nhiều hơn là lợi lộc mà ban đầu bà ta nghĩ. Tôi phải thế thân tiểu thư của bà ta, lấy một người không yêu mình, một kẻ thâm trầm khó đoán biết, hạnh phúc chưa thấy đâu nhưng bất hạnh đã thấy rõ mồn một. Không kể việc tôi bị phát giác. Còn việc học hành dở dang của tôi nữa. Nếu sống trong thân phận Hoài Phương nhưng lại không phải cô ta, tôi sẽ chẳng có bất cứ cái gì hết! Tôi đâu thể sống trong thân phận cô ta cả đời. Được, đến một thời điểm thích hợp, nhất định tôi sẽ bỏ trốn thật xa để làm lại cuộc đời. Chỉ là… lúc này tôi không thể làm như vậy!
Bà Mai nhắm hờ hai mắt, lắc đầu thở hắt một hơi:
– Tiểu thư chẳng trốn được khỏi mắt ông chủ, chẳng qua ông ấy chiều con gái, tạm thời cho cô ấy tự do mà thôi.
Nước mắt chảy xuôi… Cô tiểu thư thật sự vẫn trong vòng tay cha mẹ mà tận hưởng thứ hạnh phúc của cô ta. Cuộc đời cô ta vẫn là một màu hồng. Còn cuộc đời tôi, vốn dĩ là những gam màu xám xịt, giờ thêm cuộc hôn nhân này, có dùng thuốc tẩy cũng không sáng nổi.
Có tiếng gõ cửa, tôi và bà Mai đều nhìn ra. Một người đàn ông đeo kính gọng bạc, mặc trên người bộ vest xám lịch sự tiến vào, gật khẽ với bà Mai rồi nói với tôi:
– Tôi là luật sư riêng của tiểu thư Hoài Phương. Từ ngày mai, cô cần vào nhà họ Trần sống cho đến ngày kết hôn. Chúng tôi sẽ thu xếp để thân phận thật Lê Ngọc Quyên của cô biến mất hợp lý.
Biến mất? Đúng rồi… tôi phải biến mất, chẳng thể nào khác được! Đôi mắt long lên, tôi lo lắng nhìn ông ta:
– Tôi sẽ phải biến mất thế nào? Tôi không muốn… bố mẹ tôi… các em tôi đau lòng…
Sống mũi cay xè khi nhắc đến bố mẹ và các em, tôi phải ngước mắt lên nhìn trần nhà ngăn dòng lệ chực lăn. Lê Ngọc Quyên sẽ biến mất… cho đến khi tôi rời khỏi thân phận Trần Hoài Phương. Lúc nào tôi có thể đây? Trước Hải Thành, trước Lâm Đạt và thế lực của anh ta – tập đoàn Mạnh Phát hùng cường, tôi có thể trốn đi đâu được? Nhất là khi… trong tay tôi không có tiền? Thời điểm thích hợp mà tôi nói, chính là lúc tôi có tiền, có rất nhiều tiền!
Ông ta bình tĩnh đáp. Phong thái cùng âm giọng vừa nghiêm cẩn, vừa có tác dụng trấn an người nghe:
– Chúng tôi sẽ thu xếp cho Lê Ngọc Quyên bảo lưu học tập và đi du học. Tối nay cô hãy gọi điện về nhà báo tin cũng như sắp xếp cuộc sống của cô thỏa đáng qua điện thoại. Cô chỉ có thể làm như vậy. Từ ngày mai, cô không còn là Lê Ngọc Quyên nữa.
Tôi nghèn nghẹn gật đầu, chấp nhận sự sắp đặt của bọn họ.
Người của Hải Thành đã rời đi một lúc lâu, tôi vẫn còn thẫn thờ ngồi lặng trên giường. Mái tóc màu hạt dẻ xõa xượi, hai tay bó gối. Mọi chuyện xảy đến quá sức bất ngờ. Tôi chỉ có thể bất lực nhắm mắt đưa chân, hai tay chịu trói. Là tại tôi ngu ngốc, không tính trước nghĩ sau, tầm nhìn chỉ bằng một cái gang tay, nghĩ kiếm được mười triệu là xong… Để rồi lúc này, chẳng còn đường lui…