Cô Dâu Đóng Thế

Chương 4




Đinh ninh… Mọi chuyện như vậy là xong, tôi đã hoàn thành việc “nhỏ” kia!

Ba ngày sau.

Ngày thứ bảy ấm áp, nắng vàng rực nhuộm những cánh hoa ban lay lay theo gió xuân. Dự báo thời tiết đã đúng, ngày mai, tôi sẵn sàng đi “bơi sông” theo kế hoạch của đạo diễn.

Tám giờ tối, đắm mình trong dòng nước tinh khiết từ vòi sen, tôi bỗng nghe có tiếng điện thoại réo gọi. Mặc nhanh bộ đồ mềm mại, tôi nhanh chóng bước ra. Số điện thoại này… tôi nhíu mày. Trưởng nhóm vệ sĩ?

– Anh gọi tôi có chuyện gì?

– Cô Quyên, bà Mai đang tức điên lên, còn đòi tiểu thư cho chúng tôi nghỉ việc một loạt! Tôi báo cho cô tin này, rất có thể là tin cuối cùng tôi có thể báo cho cô.

Bà Mai ghê gớm chết đi được, tôi phát sợ bà ta!

Tôi có chút lo lắng hỏi:

– Tin gì thế?

– Tối nay Lâm Đạt cho người đến nhà họ Trần cầu hôn tiểu thư. Ông bà Trần mừng lắm, dứt khoát ép tiểu thư nhận lời cầu hôn! Tiểu thư đang khóc muốn lụt luôn cả phòng, còn chúng tôi thì bị bà Mai dọa đuổi cổ hết khỏi nhà họ Trần.

Ôi tía má ơi!… Lâm Đạt kia! Anh ta là kẻ điếc không sợ súng, muốn lấy một đứa con gái vừa già vừa xấu, vừa khó tính khó nết, lại lười biếng, còn không muốn sinh con đẻ cái cho anh ta sao? Kẻ khôn ngoan không một kẽ hở như anh ta chắc chắn không thể nào trúng tiếng sét ái tình với tôi được! Chỉ có thể là âm mưu muốn một bước làm rể nhà họ Trần, một bước làm chủ cơ nghiệp Hải Thành mà thôi! Ông Vĩnh bà Liên có mình Hoài Phương. Lấy cô ta, Lâm Đạt sẽ đường đường nắm giữ tất cả. Thật là một kẻ đầy tham vọng, bất chấp tình cảm cá nhân!

– Ừm… tôi rất tiếc. Chia buồn với mọi người nha!



Tôi đã hết trách nhiệm rồi, đúng không? Quyết định là của Lâm Đạt, tôi đâu phải là anh ta mà có thể điều khiển được!

Âm giọng bực bội vang lên:

– Cô đùa à, chuyện này cô phải chịu trách nhiệm! Cô cứ chờ bà Mai đến tìm đi nhá!

Tút tút tút!

Mồ hôi trên trán tôi bắt đầu túa ra. Cái… cái gì chứ? Trách nhiệm… tôi phải chịu trách nhiệm cái gì?

Hai tiếng sau đó, cánh cửa căn hộ của tôi bất ngờ rung lên.

– Cô Quyên! Tôi Mai đây, cô mở cửa cho tôi!

Chẳng thể trốn được, tôi hít sâu một hơi lấy quyết tâm, cũng muốn nói rõ ba mặt một lời với bà ta!

Cánh cửa căn hộ tầng ba của tôi vừa mở, hai mắt tôi lập tức trố ra. Những người trước mặt tôi, không chỉ có bà Mai, mà còn… hai người trung niên một nam một nữ ăn vận cùng phong thái vô cùng quý phái, thái độ thâm trầm đứng bên cạnh, không kể những vệ sĩ mặc âu phục đen đứng sau bọn họ.

Ông Vĩnh bà Liên?… Bọn họ đã biết tất cả, giờ đến tìm tôi tính sổ sao?

– Vào nhà rồi nói!

Người đàn ông cất giọng đầy uy lực, những người khác đều cung cúc tuân lệnh. Trừ mười người vệ sĩ, ba người kia đều bước vào trong căn phòng trọ nhỏ mười hai mét vuông của tôi. Đám vệ sĩ khép lại cửa, yên lặng bảo vệ bên ngoài.

– Thưa ông bà, cô gái này là người mà tiểu thư thuê.



Bà Mai trầm giọng báo cáo, cúi đầu như chịu tội. Ông Vĩnh chau mày soi xét tôi. Tôi nhanh chóng lên tiếng bào chữa:

– Các bác… xin hãy bình tĩnh nghe cháu giải thích! Cô Phương thuê cháu diễn để ngầm từ chối Lâm Đạt, cháu đã làm đúng thỏa thuận. Các bác cứ hỏi nhóm vệ sĩ hôm đó sẽ rõ! Cháu tuyệt nhiên không quyến rũ anh ta.

Bọn họ vẫn im lặng đăm chiêu. Tôi bồi thêm:

– Thái độ của Lâm Đạt hôm đó rất lạnh lẽo, nhất định anh ta không yêu thương gì cháu! Thế nên, cháu tin dù có là ai đến gặp thì anh ta cũng quyết tâm cưới cô Phương… Bởi vì… anh ta muốn làm rể nhà bác đấy ạ! Hai bác chỉ có mỗi mình cô Phương thôi mà…

Bà Liên nhìn tôi bằng đôi mắt dường như loang loáng nước, mấp máy đôi môi nhung đỏ không cất nên lời. Vẫn là chồng bà ta trầm giọng lên tiếng:

– Cuộc liên hôn này rất quan trọng với Hải Thành.

Tôi ngỡ ngàng, hai mắt lại vẽ thành hình tròn, thêm cả cái miệng há hốc. Vậy nghĩa là… Hải Thành cần Lâm Đạt, cần thế lực của anh ta, chứ không phải chiều ngược lại sao?

Bà Mai cúi mặt nhìn xuống nền nhà. Ông bà chủ bà ta được tin cầu hôn như mong đợi, mừng không để đâu cho hết, ai dè cô con gái quý hóa lại hành động như vậy.

– Chúng tôi đến đây là để đề nghị cô, dưới danh nghĩa con gái chúng tôi, kết hôn với Lâm Đạt.

Tôi ngơ ra, toàn thân chấn động không nói nổi lời nào, đôi môi mím chặt, cứ trân mắt nhìn bọn họ. Bảo tôi diễn một bữa ăn để từ chối anh ta thì được, chứ bảo tôi kết hôn với anh ta thì… chắc chắn là không thể được!

Bà Liên lúc này mới níu lấy tay tôi, đôi mắt bà ta tha thiết nhìn vào mắt tôi:

– Cô gái, lấy Lâm Đạt sẽ không thiệt thòi cho cô đâu! Cô sẽ không thể nào tìm được ai hơn anh ta, cô rất may mắn, cô hiểu không?