Người trước mặt đặt khay cơm xuống bàn, tôi cũng tủm tỉm mở hộp cơm của mình. Ít nhất thì buổi đầu tiên tôi làm ở Mạnh Phát, có người cùng ăn trưa với tôi, người mà… tôi mong ngóng nhất!
Tiếng chuông điện thoại đáng ghét vang lên phá vỡ bầu không khí tôi đang có. Đạt nhíu mày, gạt nghe:
– Anh biết rồi, sẽ mua cháo cho em.
Là Linh San gọi Đạt. Vui vẻ chưa được bao lâu đã lại bị hiện thực vả bốp một cái rồi! Miếng cơm trong miệng như nghẹn lại, tôi bỏ dở phần còn lại, không sao nuốt nổi. Muốn bày tỏ cơn ấm ức nhưng tôi có quyền gì đây? Người ấm ức có phải nên là Linh San hay không? Thích Lâm Đạt là chuyện riêng của tôi. Ừm, tôi buộc phải thừa nhận bản thân đã thích anh ta mất rồi. Tôi thua rồi, tôi không sao ngăn được bản thân hướng trái tim, cảm xúc, suy nghĩ của mình về anh ta, nhất là khi… anh ta cứ ở bên cạnh như trêu ngươi tôi, muốn tránh cũng không tránh nổi!
Đường về tôi đi chậm lại, tinh thần trầm xuống khiến tôi không thể hào hứng mà cố sức bước theo Lâm Đạt như ban nãy. Anh ta… hình như cũng bước chậm lại, cuối cùng… lại thành song song tôi.
– Cô lên phòng làm việc trước đi!
Tôi ậm ừ, bước nhanh trở lại công ty, không muốn ngoái đầu nhìn lại phía sau, không muốn chứng kiến người đàn ông thu hút mọi giác quan, tâm trí tôi đang di chuyển theo một con đường khác. Con đường ấy không có tôi.
Sau bữa trưa, mọi người trong phòng trực điện thoại sửa soạn một chỗ nghỉ ngơi cho mình đơn giản ngay tại chỗ ngồi. Họ ghép thêm ghế để có thể ngả lưng cho thoải mái. Tôi mới vào nên cũng chưa chuẩn bị gì, đành úp mặt xuống khoảnh bàn trống. Có tiếng xì xào nho nhỏ, tình cờ thế nào lại lọt vào tai tôi. Bọn họ nghĩ tôi đã ngủ rồi.
– Ban nãy phó tổng Lâm Đạt đi ăn cùng con nhỏ mới vào đấy! Mọi khi ông ấy toàn ăn ở phòng ăn Quản lý, bọn chị thấy ông ấy vào quán XXX cũng ngạc nhiên lắm!
– Con bé ấy là vợ ông Đạt mà. Chị chẳng chịu nghe ngóng thông tin gì thế? Lúc sáng ông Hải tận tình chỉ bảo nó lắm, sếp bà mà lại!
– Thế à? Chị tưởng vợ ông Đạt là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hải Thành, hoành tráng thế nào, hóa ra lại vào bộ phận mình làm chân trực điện thoại à?
– Thì ai biết người ta tính toán cái gì, giờ chị em mình có làm gì cũng phải cẩn thận không là mất việc như chơi đấy!
Khá khen cho sự cẩn thận của cô nhân viên kia! Tôi cũng không rảnh mà soi mói bọn họ, làm việc yên ổn được ở đây là may mắn của tôi rồi.
– Chuyện này nữa, ban nãy chị thấy phó tổng xách túi cháo về, chắc lại vào phòng của giám đốc Nhân sự như mọi khi. Anh trai mà chăm em gái quá nhỉ?
Tôi thoáng sững lại. Trái tim bất giác chùng xuống, cảm giác đau thắt lại xuất hiện. Đã biết rõ sự thực, nhưng khi nghe đến, vẫn cứ đau lòng đến nhăn mặt nhíu mày.
– Em nghe nói hai người đấy không phải anh em ruột đâu!
– Eo, thế thì cũng ghê nhỉ?
– Thôi đừng bàn linh tinh vớ vẩn, có ngày mất việc cả đám bây giờ!
Bọn họ im lặng, cũng hiểu vị trí của mình mà không dám lộng ngôn. Những hành động quan tâm của Lâm Đạt dành cho Linh San người ngoài còn thấy chướng mắt, nói gì kẻ đang dành tâm trí, trái tim đến anh ta là tôi lúc này. Tự nhiên hốc mắt lại cay xè, đã nhắm chặt lại rồi mà nước mắt vẫn cứ chảy. Muốn ngăn lại cũng chẳng thể ngăn…
– Uống tách trà ấm cho tỉnh táo này Phương!
Tôi trấn chỉnh bản thân, vừa nhỏm dậy đã nghe âm giọng ấm áp của Hải bên tai. Để trước mặt tôi một cốc trà thơm phức, anh ta chỉ tay về bàn nước đặt ở một góc phòng, nhoẻn miệng cười:
– Trà với cà phê ở bàn kia. Ở đây có một cô phục vụ lo trà nước, mọi người không cần phải động tay đâu! Em cứ tự nhiên nhé!
Hải nói xong bước về bàn làm việc của mình, một bàn làm việc riêng của quản lý, cách nơi tôi ngồi khoảng năm sáu bước chân. Từ nơi anh ta ngồi có thể thấy sườn mặt nghiêng của tôi, bất giác… tôi nong nóng mặt. Liệu ban nãy anh ta có thấy tôi khóc hay không?
Công việc buổi chiều lại cuốn tôi đi, vừa đọc tài liệu tôi vừa ghi chép để nhớ dễ dàng hơn. Số tài liệu này cũng chỉ là mở đầu những gì tôi cần phải học. Vừa học vừa có lương, dù chưa biết Lâm Đạt trả cho tôi bao nhiêu nhưng sau bao chuyện, được bình yên ở đây, tôi đã may mắn lắm rồi. Đừng đòi hỏi ngớ ngẩn vô lý, hãy hài lòng với thực tại đi Quyên!
Năm giờ chiều, tôi sắp xếp lại tài liệu đứng dậy. Phòng làm việc đã lác đác người ra về. Tôi muốn về sớm một chút để nấu bữa tối cho Lâm Đạt, dù chẳng biết… tối nay anh ta có về ăn với tôi hay không? Sâu trong lòng vẫn cứ mong ngóng, nhưng lý trí đã mách bảo tôi từ lúc nào, rằng… Đạt sẽ không về.