Lâm Đạt rời khỏi phòng ăn, thay nhanh quần áo, bước qua tầm mắt tôi. Người đàn ông xuất sắc mang danh chồng tôi… mọi việc anh ta làm, tôi chẳng thể nào ngăn cản. Tôi… lấy tư cách gì mà ngăn? Anh ta giấu giếm thân phận cho tôi, tôi có thể đòi hỏi cái gì? Anh ta vì yêu người khác, mà quyết định kết hôn với tôi, thẳng thắn xác định với tôi một lớp vỏ hôn nhân. Thực tình, tôi cần cảm ơn sự thẳng thắn cùng ý thức giữ lớp vỏ ấy của anh ta. Trong tay tôi, đang là tấm thẻ đen, thứ mà tôi còn chưa rõ quyền lực của nó đến đâu, chỉ biết là rất rất nhiều tiền. Được rồi, đang có tiền trong túi, tôi sẽ tiêu xài cho đã!
Thu dọn xong bát đĩa. Đầu óc sau cơn say có hơi ong ong một chút, nhưng mà… vẫn đi tiêu tiền được!
Tôi xuống khu vực siêu thị cùng các gian hàng trưng bày xa hoa dưới chân tòa nhà. Hai mắt tôi cũng hoa lên theo trước những món hàng khẳng định đẳng cấp thượng lưu.
Nói thì nói vậy, xưa nay tôi tiết kiệm quen rồi, giờ nhìn mấy thứ túi xách hàng hiệu long lanh trên giá, mấy món nữ trang nghìn đô lấp lánh trong tủ kính kia, bất giác lại giữ chặt tấm thẻ trong tay. Tôi cũng hiểu tiền này là của Lâm Đạt, nếu có tiêu xài, thì chỉ có thể tiêu xài vì anh ta. Tiền gửi về cho gia đình, tôi tuyệt nhiên không thể đụng vào thẻ.
– Chào chị, chị quan tâm mặt hàng gì vậy?
Tôi khẽ giật mình. Một nữ nhân viên bán hàng trẻ lịch sự hỏi. Nghĩ ngợi mấy giây, tôi nhìn về kệ trưng bày nước hoa. Bất giác… tôi cảm thấy muốn xức một thứ nước hoa… phù hợp với mùi hương trên người Lâm Đạt. Tôi nghe nói nước hoa thường có phiên bản nam và nữ. Thế này… có coi là cố tình quyến rũ anh ta không nhỉ? Không… chỉ đơn giản, tôi thích mùi hương đó thôi! Hơn nữa, nếu trên người tôi mang một mùi hương thích hợp với anh ta, chắc hẳn anh ta sẽ cảm thấy dễ chịu.
Cảm giác gò má hơi nong nóng, tôi khẽ hỏi:
– Ờ… cô cho hỏi… có nước hoa mùi gỗ… dành cho nữ không?
Nữ nhân viên vui vẻ đáp:
– Vậy chị thử dòng XXX de Parfum đi! Hương mở đầu là hoa hồng, cam Bergamot ngọt ngào, tiếp đến là hoa mẫu đơn quyến rũ, cuối cùng là trầm hương, gỗ đàn hương cùng gỗ thông lưu luyến. Sản phẩm này luôn cháy hàng. Một chai chỉ có năm triệu rưỡi thôi!
Năm triệu rưỡi? Chỉ một chai nước hoa nhỏ xíu mà hơn cả tháng lương làm thêm bục mặt của tôi lúc trước! Choáng váng… Đúng là… bề ngoài sư tử oai phong, bên trong chỉ là con mèo hen, chính là tôi lúc này!
Cô nhân viên không chút nghi ngờ về thái độ của tôi. Bởi lẽ tôi đang có mặt ở khu chung cư cao cấp được bảo vệ nghiêm ngặt này, trên người còn dát váy áo hàng hiệu, chắc chắn phải là kẻ có tiền. Thế nên, cô ta mỉm cười, bước nhanh về tủ lấy chai mẫu thử.
Xịt một chút nước hoa mẫu lên mảnh giấy thử, cô ta đưa cho tôi. Thơm thật! Ngọt ngào lại quyến rũ… phảng phất hương gỗ nồng nàn. Tôi phân vân… liệu có nên tiêu xài năm củ rưỡi của Lâm Đạt ngay lúc này hay không đây?
Bất chợt âm giọng con gái có chút quen quen vang lên, đầy mỉa mai:
– Cô gái đi tự tử, cũng có tiền mua nước hoa ở đây cơ à? Hay chỉ giả vờ hỏi cho sang mồm thế?
Tôi sững sờ quay ra, cả cơ thể như đóng băng từ đầu xuống chân. Cô ta không ai khác, Cúc Hoa, nữ diễn viên đỏng đảnh đang nổi nhất hiện nay, với vai nữ chính trong bộ phim Thiên Đường mà tôi bỏ diễn!
Cô ta bĩu nhẹ môi nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ, nũng nịu nói với người đàn ông mặc vest đáng tuổi chú đang ôm eo cô ta:
– Anh… em mua thêm cái túi Hermes trắng kia nha!
Việc Cúc Hoa coi thường tôi cũng là dễ hiểu. Vai diễn chẳng ai thèm diễn, vì năm trăm nghìn mà tôi xin vai. Được, xem như gặp cô ta ở đây chính là ý trời, cô ta đã giúp tôi quyết đoán chi năm triệu rưỡi của Lâm Đạt! Lâm Đạt ơi, tôi làm vậy cũng vì đại cuộc mà thôi. Tiền của anh cũng nhiều quá mà, bớt đi một tí cũng không nghèo đi được đâu ha!
Tôi hừ một tiếng, nhìn thẳng Cúc Hoa, bực bội gắt:
– Này cô kia, tôi chưa từng gặp cô, cũng chẳng biết cô là ai! Ăn nói vô duyên xúc phạm người khác, có muốn tôi kiện cô không hả?
Cúc Hoa mới gặp tôi một lần, đến tên tôi cô ta còn không nhớ, hẳn không thể chắc chắn vào việc nhận người được! Hơn nữa, tình huống này buộc tôi phải diễn để khẳng định bản thân không còn liên hệ với thân phận cũ!
Cô ta tròn mắt, ấm ức cãi lại:
– Tôi không có nhầm, cô… cô đừng có mà ngượng quá hóa điêu!
Tôi nhìn cô nhân viên bán hàng, nhẹ giọng:
– Cô gói giúp tôi chai nước hoa này, tôi sẽ thanh toán bằng thẻ của chồng tôi!