Cô Dâu Đáng Yêu

Chương 6





Nằm ở đây hai ngày, không được ra ngoài chơi, không ai nói chuyện ít nhất là cãi nhau…tôi như người sắp chết.
Thế nhưng…cuối cùng ngày tôi xuất viện cũng là ngày tôi “sống lại” đã đến. Tôi mừng biết bao khi nghe bác sĩ thông báo chiều nay tôi có thể xuất viện.
Tôi lật đật dọn hết đồ vào túi xách…tôi đặt túi xách qua một bên và trở lại ngồi trên giường.
Tôi ngước nhìn đồng hồ, chờ đợi một cái gì đó mà chính tôi cũng không thể nào biết. Từng phút từng giờ trôi qua như thử sức nhẫn nại của tôi.
Hắn ta không đến thật rồi, không biết hắn có biết là hôm nay tôi xuất viện không ? Chắc là hắn không biết…hai ngày nay hắn có đến thăm tôi đâu. Thôi thì tôi tự về khách sạn một mình vậy.
Tôi đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng.
Bắt một chiếc taxi để trở về khách sạn.
.
.
.
Đứng trước cửa phòng, tôi đưa tay lên vặn nắm cửa…cánh cửa bật mở.
Bên trong, căn phòng được bao phủ bởi một màu đen huyền bí…Tôi đưa tay ấn vào công tắc, phút chốc căn phòng trở nên sáng bừng.

Tôi như tá hỏa khi trước mắt tôi là một cảnh tượng hết sức hãi hùng, hắn cùng với một người con gái khác…đang nằm ngủ trên giường.
Tôi bàng hoàng như không tin đây là thật…hắn dám ngủ với người con gái khác sao ?.
_A…I vậy ?.
Giọng nói lạnh băng của hắn vang lên, hắn nhướng người dậy…mắt nhắm mắt mở nhìn tôi.
_Cô về rồi à ?.
_Anh…c…ô gái đ…ó.

Tôi lắp bắp không nói nên lời.
_Ai vậy hai ?.
Một giọng nói trong trẻo vang lên…khiến khi người nào nghe thấy cũng phải xiêu lòng.
Lúc này tôi mới thấy được mặt của người con gái trên giường…Và tôi lại một lần nữa tá hỏa khi người phụ nữ trên giường cùng hắn lại là một bé gái với mái tóc ngắn đáng yêu và mang một gương mặt xinh đẹp thuần khiết như một thiên thần *o*…theo tôi thì cô bé đó khoảng 13 - 14 tuổi thôi…Không lẽ hắn loạn luân đến vậy ? O_O.
Khoan đã…lúc nãy cô bé đó gọi hắn là hai sao ?...không lẽ…cô bé đó…là…em…hắn.
_Không là ai hết.
Hắn nói mà đôi mắt cứ dán chặt vào người tôi…Khiến cho tôi phải khó chịu, nói vậy là có ý gì chứ ?...muốn nhắc lại chuyện hôm trước đây nè…thật là cái tên này nhớ dai thiệt mà >””< . Tôi dám thề đây chính là tuần trăng mật tệ hại nhất trên thế giới này.
_Ừ.

_Không được…tôi…tôi còn chưa được đi đâu chơi mà.
_Vậy…cô ở đây mà chơi đi, tôi và Đan Đan về.
_Đừng mà…Thiên Vương xin anh đó còn 4 ngày nữa mới hết tuần trăng mật mà. Ở lại đi, anh mà về còn tôi thì sao ?.
Tôi chạy nhanh lại bên hắn, nắm vạt áo hắn lay lay nài nỉ.
_Đan Đan cần phải trở về gấp…ở đây lâu nó sẽ bỏ trốn.

_Tại sao ?.
Tôi nhíu mày khó hiểu nhìn hắn.
………………….
Sau khi nghe hắn kể lại thì giờ tôi mới hiểu câu nói lúc nãy của hắn…thì ra Đan Đan bỏ nhà đi chơi biệt tâm với cô người hầu thân cận một tuần nay và hai ngày qua hắn không đến bệnh viện thăm tôi là vì một cuộc điện thoại nói Đan Đan ở đây nên hắn đã đi tìm.
Đan Đan cũng hay thật…mới tí tuổi mà đã bỏ nhà đi chơi rồi _ _!!...Còn cô người hầu gì gì đó nữa chắc chắn sẽ bị đuổi ngay.
_Em xong rồi.
Đan Đan từ phòng tắm bước ra…tôi trố mắt nhìn Đan Đan, bước vào là một cố gái trong phút chốc bước ra lại là một đứa con trai O_O…áo sơ mi cộng với quần kaki nâu và mái tóc ngắn được nằm gọn trong chiếc nón lưỡi trai đen cá tính…nhìn Đan Đan chắng khác gì một đứa con trai chính hiệu .
_Em..s…ao…
Tôi lắp bắp…rồi xoay qua nhìn hắn, đổi lại gương mặt ngạc nhiên tột độ của tôi thì lại là một gương mặt bình thản đến mức bình thường…coi như đây là chuyện thường ngày ở huyện vậy.
_Chị ngạc nhiên lắm phải không ?.
Đan Đan chạy lại nhìn tôi một cách thích thú rồi lại lấy tay bụm miệng cười tủm tỉm.
_Vì từ nhỏ em đã ở với anh Thiên Vương nên tính cách của em không giống những cô gái bình thường khác.
Giờ tôi mới hiểu khi nghe Đan Đan giải thích…thật là…hai anh em nhà này thật lạ, không biết Đan Đan có tính cách độc tài giống hắn không nữa TT_TT.
_Em ngoan ngoãn mà ở đây…trốn đi nữa thì đừng có trách anh.
Giọng nói của hắn đầy sự hăm dọa…rồi hắn đứng dậy lấy bộ đồ được treo sẵn ở trong tủ rồi bước vào phòng tắm.

_Có chị Thiên Thanh ở đây thì em sẽ không bỏ đi nữa đâu.
Đan Đan khẽ nói…và nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú, môi khẽ nỡ một nụ cười gian…khiến cho tôi cãm thấy rùng mình.

Sau khi bắt taxi đến sân bay, hắn làm thủ tục xong thì chúng tôi lên máy bay. Tôi ngồi kế Đan Đan còn hắn thì ngồi ở phía sau.
Máy bay cất cánh…
Sau mười mấy tiếng ngồi trên máy bay. Cái lưng tôi như muốn gãy ra…có lẽ tôi sẽ buồn đến chết nếu như không có Đan Đan ngồi bên cạnh nói chuyện không ngừng, nào là kể chuyện vui cho tui nghe này nọ…Đan Đan thật là một cô bé thú vị.
.
…………………….
Chúng tôi bắt taxi về nhà hắn.
Chiếc xe dừng lại ngay căn biệt thự rộng lớn màu trắng kiểu Châu Âu cổ. Tôi bước xuống và há hốc mồm trước vẻ sang trọng của nó, trông y như... cung điện Hòang gia Anh!.