Cô Dâu Của Trương Đồ Tể

Chương 20




Cảnh Thư Vân không trả lời nàng, chẳng qua là hai mắt hơi khép, gò má hơi đỏ ửng nhàn nhạt, dưới chân có chút nhẹ, cả người lâng lâng.

Cô đột nhiên dựa tới, hơi thở tới gần, Đường Thu Bạch không kịp chuẩn bị một tay vòng qua vùng da thịt mềm mại bên hông của cô, một tay khác nắm chặt tay cô.

Khoảng cách giữa hai người chợt ngắn lại, Cảnh Thư Vân phả ra hơi thở ấm áp chậm rãi phun ở cổ Đường Thu Bạch, một trận ngứa ngáy còn mang theo mùi rượu êm dịu kích thích thần kinh của Đường Thu Bạch.

Bàn tay vòng ở trên eo Cảnh Thư Vân chợt có chút run, thiếu chút nữa không đứng vững kéo theo người trong lòng ngực ngã xuống, dọa Đường Thu Bạch tiến lên nửa bước, siết chặt tay vòng ở trên eo.

Váy dài lễ phục màu đen đêm nay của Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch trước đó ở trong đại sảnh đã lĩnh giáo qua sự "Lợi hại" của nó, lúc này cách một tầng vải vóc mỏng manh, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của người trong ngực.

Thế nhưng Đường Thu Bạch không kịp nghĩ những thứ khác, chỉ lo lắng Cảnh Thư Vân say rượu sẽ khó chịu.

"Còn ổn không?" Đường Thu Bạch thấp giọng hỏi.

"Ừ."

Giọng của đối phương rất nhẹ, Đường Thu Bạch nghiêng đầu nhìn gương mặt cô, ở khoảng cách gần mới phát hiện cô đã 34 tuổi, nhưng làn da vẫn bảo dưỡng vô cùng tốt, như là một chiếc bình sứ trắng tinh xảo, bóng loáng trơn mịn gần như nhìn không thấy lỗ chân lông.

Đường Thu Bạch thường xuyên quên rằng các nàng có chênh lệch tuổi tác, có lẽ căn bản cũng là không để vào mắt, giới tính đều có thể tiếp thu huống chi là chênh lệch tuổi tác chẳng đáng quan tâm chứ.

Người trước mắt duỗi tay vỗ trán, chân mày hơi nhíu, nhắm chặt hai mắt.

"Cho em địa chỉ nhà." Đường Thu Bạch nói.

"Cẩm Thành." Cảnh Thư Vân khẽ nhúc nhích môi mỏng, nhẹ bẫng thốt ra hai chữ.

"Được."

Trên đường về, vô số lần Đường Thu Bạch nghĩ muốn nhấn ga, nhưng tốc độ mới vừa tăng chút lại lo lắng người ngồi ở ghế sau sẽ không thoải mái, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không đạp chân ga.

Lúc Đường Thu Bạch lái vào tiểu khu, người nhìn lạ mặt, bảo vệ không cho vào, sau đó Đường Thu Bạch hạ cửa kính ghế sau xuống, bảo vệ thấy Cảnh Thư Vân ở ghế sau lại lập tức cười chào hỏi nàng, cho đi.

Lái đến tận trong cùng, Đường Thu Bạch mới thấy số nhà mà bảo vệ nói, nàng dừng xe quay đầu lại nhìn về phía người đang dựa vào đệm mềm, vẫn như cũ nhắm hai mắt, đặc biệt an tĩnh, có vẻ là ngủ rồi, Đường Thu Bạch nhất thời lại có chút không biết làm sao.



Trên chìa khóa xe treo một chùm chìa khóa và còn có nút điều khiển cửa gara tự động từ xa, chắc là dùng cho xe tư nhân của cô.

Đường Thu Bạch nỗ lực dựa vào trí nhớ mơ hồ trước kia, gian nan lái xe đi vào trong bãi, đậu thì đậu được, chính là có hơi vẹo.

Tắt máy, Đường Thu Bạch kéo cửa xe phía sau ra, đèn trần trong xe phát ra tia sáng mờ nhạt, chiếu lên người Cảnh Thư Vân, như là mặt trời ló rạng, hòa tan sông băng, khiến cả người cô trở nên nhu hòa hơn, không còn lạnh lùng như cô ngày thường.

Đường Thu Bạch nhìn đến ngẩn ra, rồi sau đó khóe môi trong lúc lơ đãng lại mỉm cười, nàng khom lưng nửa ngồi xổm xuống nhẹ giọng gọi tên Cảnh Thư Vân, nhưng không có đáp lại.

Đường Thu Bạch lại có chút không đành lòng đánh thức cô, chân mày bằng phẳng nói cho nàng biết, Cảnh Thư Vân chìm trong giấc ngủ không có gì khó chịu.

Đường Thu Bạch đứng dậy đi tới cửa lớn bên cạnh gara rồi gõ cửa, vẫn như cũ không có ai trả lời, nghĩ rằng nơi này là Cảnh Thư Vân ở một mình.

Suy nghĩ một lúc, Đường Thu Bạch cầm chuỗi chìa khóa, thử mở khoá từng cái một, tới chiếc chìa khóa thứ ba thì thành công mở cửa, nàng vào nhà bật đèn chỗ huyền quan và phòng khách.

Đập vào mắt Đường Thu Bạch chính là đại sảnh rộng rãi, phong cách tổng thể mang hơi hướng kiểu Nhật, nhưng nội thất trong nhà lại là phong cách tối giản, không kịp nhìn kỹ, nàng lại xoay người ra cửa, trở lại bên cạnh xe.

Tư thế ngủ của Cảnh Thư Vân an tĩnh như chính bản thân cô vậy, chỉ là ngửa đầu, đem toàn bộ thân thể giao cho điểm tựa hàng sau xe, không nghiêng cũng không nằm, cứ như vậy ngồi ngay ngắn, một tay đặt ở trên đùi, một tay khác giang ra buông thõng trên đệm mềm, loáng thoáng mang phong cách nghiêm trang của lão cán bộ.

Đường Thu Bạch chợt cười một tiếng, cúi người ôm ngang bế người đang ngủ say trên ghế sau lên, có lẽ cũng là vì người kia ngủ rồi, lần này tay Đường Thu Bạch rất vững, không có run.

Người được bế trên tay, còn nhẹ hơn một chút so với Đường Thu Bạch tưởng tượng, lúc đi vào cửa chính, có đèn huyền quan chiếu sáng, tầm mắt mới sáng hơn chút.

Đường Thu Bạch cúi đầu nhìn người đang ngủ ở trong lòng ngực, lông mi hơi rung động, nhẹ nhàng như là cánh chim vậy, vết đỏ ửng nơi gò má đã phai nhạt đi rất nhiều, chỉ có môi sắc nổi bật tương phản với màu da, có vẻ càng thêm tươi đẹp.

Có lẽ cũng là do dọc đường mở cửa sổ, ngay cả mùi rượu trên người Cảnh Thư Vân cũng tan bớt không ít, lúc này hô hấp bằng phẳng.

Chỉ một cái liếc mắt, Đường Thu Bạch không khỏi nín thở tập trung tư tưởng, nàng đi đến cạnh sô pha trong phòng khách, khom lưng muốn đặt người ở trên sô pha, nhưng ngay lúc còn chưa chạm tới sô pha, tay còn chưa kịp từ dưới cổ và đầu gối rút ra, đã đối diện với ánh mắt như có điều suy ngẫm của Cảnh Thư Vân.

Có lẽ là do mới uống rượu xong, ánh mắt cô nửa mê ly nửa thanh tỉnh, đồng tử mang theo tia sáng, cũng không sắc bén giống như trước kia.

Đường Thu Bạch bị giết trở tay không kịp, thân thể đột nhiên cứng đờ, vẫn duy trì trạng thái cúi người ôm cô, bầu không khí vi diệu có chút lúng túng.

"Lão bản, nếu em nói em cái gì cũng không có làm chị tin sao?" Đường Thu Bạch không biết tại sao đột nhiên mất hết sức lực.

Cảnh Thư Vân không lên tiếng, chỉ nhìn nàng.

"Em thật sự không làm gì cả, lúc ở gara em gọi chị, chị không tỉnh."

"Em thấy chị ngủ quá ngon, nên không nghĩ quấy rầy chị, mới ôm......" Đường Thu Bạch sốt ruột giải thích, nếu không phải bởi vì hai tay không rảnh thì nàng thậm chí có thể đưa hai tay qua đỉnh đầu mà thề.

Lời còn chưa nói xong, liền bị người trong lòng ngực cắt ngang.

"...... Vậy em còn không thả tôi xuống." Trong giọng nói của Cảnh Thư Vân không nghe ra cảm xúc gì.

"À à được."

Đường Thu Bạch cúi đầu thật cẩn thận thả cô xuống, không chú ý tới biểu tình dời mắt nhỏ bé của Cảnh Thư Vân.

"Lão bản, em đi rót nước ấm cho chị, dạ dày của chị có khó chịu không?" Sau khi thả cô xuống, Đường Thu Bạch lặng lẽ lùi ra sau một bước.

"Ừ."



Đường Thu Bạch xoay người vào phòng bếp kiểu mở ở đối diện phòng khách, rửa sạch ly ở trên bàn, lại rót một ly nước ấm quay trở lại.

"Lão bản, chị về sau nếu không vẫn là đừng uống nhiều như vậy đi......" Đường Thu Bạch không nhịn được muốn dặn dò.

Cảnh Thư Vân chỉ là nhấp nước ấm trong ly, ngước mắt liếc về phía nàng, "Trước đây cũng không uống nhiều như vậy."

"Vậy chị không sao chứ?" Đường Thu Bạch vẫn có chút không yên tâm.

"Nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi." Cảnh Thư Vân nhéo nhéo sống mũi.

"Không sao thì tốt, vậy em......" Đường Thu Bạch vừa nói vừa đứng dậy, lại không thể nói hết lời, bởi vì lời Cảnh Thư Vân nói làm nàng sững sờ tại chỗ.

"Khuya quá rồi, em cứ ngủ ở đây đi, trên lầu còn có một phòng cho khách." Người uống nước bình thản nói.

"Có tiện không?" Hồi lâu sau, Đường Thu Bạch mới lên tiếng.

"Em đều mở cửa nhà tôi rồi, em nói xem tiện không?" Cảnh Thư Vân quét mắt nhìn Đường Thu Bạch, sâu kín nói.

"Lão bản em thật sự là không còn cách nào khác......"

"Ồ? Nói vậy còn là tôi chiếm tiện nghi em rồi?" Cảnh Thư Vân nhướng mi.

"Không không không, là em chiếm là em chiếm." Đường Thu Bạch xua tay lia lịa.

"Oh, vậy thì chính là em chiếm tiện nghi tôi."

Lần này không phải câu hỏi, trực tiếp biến thành câu trần thuật, Đường Thu Bạch thật là nỗi khổ nói không nên lời.

Trong lúc hai người nói chuyện, nước trong ly của Cảnh Thư Vân đã thấy đáy, đúng lúc Đường Thu Bạch bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, liền đứng dậy bỏ lại một câu, lên lầu.

"Phòng cho khách, lên lầu phòng đầu tiên."

"Được."

Đường Thu Bạch đứng lên theo, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cảnh Thư Vân thẳng đến khi biến mất ở cửa phòng tầng hai, mới thu hồi tầm mắt.

Phòng cho khách, tuy không có vết tích có người ở, nhưng lại đơn giản sạch sẽ, Đường Thu Bạch đoán chừng là công lao của dì giúp việc mà Cảnh Thư Vân thuê theo giờ.

Lăn lộn cả đêm, Đường Thu Bạch không tắm liền ngủ là thật sự không thể, nhưng mà có một vấn đề rất then chốt quấy nhiễu nàng, không có áo ngủ.

Tắm hay không tắm trái lại không phải là then chốt, trọng điểm ngược lại biến thành, chắc sẽ không thật sự phải mặc một thân này đi ngủ chứ......

Coi như Cảnh Thư Vân không chê nàng, bản thân Đường Thu Bạch cũng sẽ ghét bỏ chính mình.

Đường Thu Bạch đành phải lấy di động ra một lần nữa.

"Lão bản...... Chị còn dư áo ngủ không?"

Tin nhắn gửi đi, Đường Thu Bạch đi tới đi lui đợi hơn mười phút vẫn không có trả lời, nàng có chút lo lắng, lỡ như Cảnh Thư Vân ngủ rồi, cuối cùng một cọng rơm cứu mạng đều không có, vậy thì khả năng đêm nay nàng thật sự không cần ngủ rồi.

Rơi vào trạng thái quẫn bách, Đường Thu Bạch đứng trước cửa phòng Cảnh Thư Vân, giơ tay gõ cửa, không ngoài dự liệu không ai để ý nàng, cũng không có mở cửa.



"Ngủ rồi? Không phải chứ......" Đường Thu Bạch kêu thảm một tiếng.

Đường Thu Bạch đứng trước cửa chờ một lát lại gõ tiếp, lặp lại vài lần vẫn không ai đáp, nàng từ bỏ, ngồi xổm trước cửa phòng Cảnh Thư Vân suy nghĩ rốt cuộc không có áo ngủ thì làm sao đây.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua thẳng đến khi bàn chân Đường Thu Bạch truyền đến cảm giác tê mỏi, nàng đỡ khung cửa muốn đứng lên, cửa phòng Cảnh Thư Vân ở trước mặt nàng lại bỗng nhiên mở ra.

Trong biệt thự đơn lập vang lên tiếng nữ nhân kinh ngạc hét lên.

Mới vừa tắm rửa xong đi ra, bởi vì uống rượu xong miệng khô lưỡi khô, định đi xuống dưới lầu uống thêm ly nước, Cảnh Thư Vân mới vừa mở cửa, trước mặt có một cục lông xù từ dưới đất đứng lên dọa cô vội vàng lùi về sau một bước.

Cũng chính bởi vì đột nhiên bị dọa, bọt nước dưới chân Cảnh Thư Vân vốn chưa lau khô, trong lúc hoảng loạn lùi ra sau một bước, giẫm trượt một cái, thân thể lập tức mất khả năng thăng bằng ngã ra sau.

Tiếng la kinh hãi vì sắp té ngã còn lớn hơn cả tiếng kêu kinh hãi do bị dọa.

Lúc Đường Thu Bạch vịn khung cửa chuẩn bị đứng dậy, cũng bị cánh cửa đột nhiên mở ra dọa cho giật mình, nhưng đồng thời nàng nghe thấy giọng của Cảnh Thư Vân, sau khi nhận ra người trước mặt là cô, muốn đứng lên chào hỏi với cô.

Ai ngờ Đường Thu Bạch vừa mới giương mắt, người phía trước đã ngã nhào ra sau, nàng ba chân bốn cẳng đứng dậy muốn kéo lấy tay cô, kết quả......

Vì chân đã ngồi xổm quá lâu, cảm giác tê mỏi từ bàn chân vọt thẳng lên trên, vừa vọt lên một cái, bản thân nàng cũng không thể đứng vững.

Đường Thu Bạch vươn tay muốn để kéo Cảnh Thư Vân, không bằng nói là tăng nhanh tốc độ té ngã của cả hai người.

Lúc này Đường Thu Bạch liền rất hâm mộ tình huống té ngã trên phim truyền hình, có thể nhanh chóng xoay một cái, kéo người phía dưới lên thành phía trên.

Thế nhưng sự thật chứng minh, chí ít thì điểm này nàng không làm nổi, điều duy nhất mà Đường Thu Bạch có thể làm chính là nhân lúc Cảnh Thư Vân ngã xuống dùng tay lót đầu cho cô, một tay khác giảm bớt tác động, ít nhất không để cho nàng ngã lên người Cảnh Thư Vân, tránh cho cô bị 'trước sau giáp kích'.

"Ư."

Một tiếng kêu đau, vang lên giữa hai người, chủ nhân thanh âm lần này ngược lại đổi thành một người khác, trong nháy mắt Đường Thu Bạch thậm chí có chút cảm kích cũng may là biệt thự đơn lập, nếu không khả năng hàng xóm dưới lầu sẽ tìm tới cửa.