Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 146: Em là bảo bối của anh – Những tấm ảnh trong túi quần của Sở Lăng Xuyên, trong nhà đã xảy ra chuyện.




  Editor: Mẹ Bầu

     Sở Lăng Xuyên thấy mềm không ăn thua gì liền sử dụng cứng rắn rồi. "Không cai thuốc lá! Anh kiên quyết không cai đâu! Em có đánh chết anh thì anh cũng vậy, không cai thuốc lá."

     Tố Tố nhíu mày, nói chậm rì rì: "Được thôi! Một trong hai thứ: cai thuốc lá và cai yêu đương, chính anh tự chọn một đi."

     Thật là quá độc ác đi! Sở Lăng Xuyên rất muốn cứng rắn, nhưng cứng rắn cũng không thể bằng âu yếm bà xã: "Vậy thì. . . Vậy thì, anh cai thuốc lá! Bất quá, việc này cũng cần phải có một quá trình tiến hành theo tuần tự chứ, có đúng không nào?"

     "Ừm, nghe có đạo lý. @MeBau*[email protected]@ Việc cai thuốc lá sẽ được tiến hành tuần tự theo quá trình. Em sẽ giám sát anh!" Tố Tố cười tủm tỉm nói, cười đến giống như một con tiểu hồ li (*). Sở Lăng Xuyên cũng đành phải cười theo: "Vậy sau này anh muốn hút thuốc lá, thì sẽ đi tìm em để yêu đương, em đừng có mà không chịu đó nhé."

(*) Tiểu hồ li: Hồ li = con cáo. Tiểu hồ li: còn cáo nhỏ. Ý nói vẻ tinh quái ranh mãnh của Tố Tố.

     "Hừ, ai sợ anh chứ!" Tố Tố vẻ mặt khinh thường, nói nghênh chiến. Thế nhưng cô vừa mới nói dứt lời, người đã bị anh khiêng ở trên vai, hai chân đá loạn xạ: "Anh định làm gì thế hả, thả em xuống."

     "Anh muốn hút thuốc lá rồi." die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Sở Lăng Xuyên cười cười, vẻ mặt xấu xa. Anh khiêng Tố Tố vào trong một phòng ngủ khác, đóng cửa lại, khóa trái, quăng cô xuống ở trên giường, rồi sau đó áp sát lên người cô, làm chuyện yêu đương.

     Giữa trưa, sau một hồi hoan ái, Sở Lăng Xuyên mơ màng ngủ. Thế nhưng Tố Tố lại không hề thấy buồn ngủ. Cô kéo chăn giúp anh , dém chăn lại cẩn thận xong, rồi lại đi sang quan sát Tiểu Bao Tử một chút. Cậu nhóc vẫn còn ngủ ngon say sưa. Tố Tố nhìn đến vết thương bị bỏng ở nơi huyệt Thái Dương, trong lòng lại thấy đau nhói.

     Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cậu nhóc xong, lúc này Tố Tố mới đứng dậy, thu thập quần áo bẩn của ba người đi giặt giũ. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cô móc móc ở trong túi quần áo của chính mình ra, thấy không có gì, liền ném vào trong máy giặt. Trong túi quần của Tiểu Bao Tử mang đi giặt, cô lấy ra được hai chiếc kẹo sữa để trong đó. Nhóc con này, nhất định là hôm nay Sở Lăng Xuyên đã vụng trộm mua kẹo cho con trai rồi.

     Tố Tố thả quần áo của Tiểu Bao Tử vào ở trong chậu, lại đi sờ soạng quần áo của Sở Lăng Xuyên, cảm thấy trong túi quần của anh có cái gì đó cồm cộm. Tố Tố vừa móc ra liền thấy, là một vài tấm hình chụp một người phụ nữ.  

     Tố Tố còn đang hồ nghi một chút, sau khi nhìn lại người trong ảnh chụp rõ ràng, thì cô lại càng thêm nghi ngờ rồi. Tố Tố cau mày, giở lần lượt từng cái một để xem. Đây không phải là Tô Tuệ Vân hay sao. Thế nào mà Sở Lăng Xuyên lại có ảnh chụp của Tô Tuệ Vân ở trong túi như vậy? Hơn nữa, đàn ông trong ảnh chụp cùng với Tô Tuệ Vân kia, không là lãnh đạo của ba ba hay sao?

     Trong lòng của Tố Tố có chút bối rối. Không phải là bởi vì cô không tín nhiệm Sở Lăng Xuyên, cảm thấy anh có tâm tư gì đó đối với Tô Tuệ Vân. Mà là cô cảm thấy, dường như là đã có chuyện gì đó xảy ra thế nhưng cô lại không biết.

     Cái cô Tô Tuệ Vân này đối với gia đình bọn họ mà nói, đó chính là một phần tử nguy hiểm. Liệu có phải anh muốn chỉnh đốn cái gì đó cho con bướm đêm này hay không? Cho nên Sở Lăng Xuyên mới có thể cảnh giác đối với hành tung của con heo Tô Tuệ Vân kia như vậy. Điều mà Tố Tố thực sự không nghĩ ra được chính là, tại sao Tô Tuệ Vân lại ở cùng một chỗ với lãnh đạo của cha mình như vậy?

     Trong đầu Tố Tố vẫn còn đang suy nghĩ loạn xạ, thì cánh cửa phòng vệ sinh bị người đẩy ra. Cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là Sở Lăng Xuyên. Tố Tố sốt ruột hỏi: "Sở Lăng Xuyên, hiện tại đang có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại phải có những ảnh chụp này?"

     Sở Lăng Xuyên vừa nhìn thấy liền nghĩ hỏng rồi. Không phải là cô nhóc kia đã có sự hiểu lầm rồi đó chứ: "Bảo bối, bình tĩnh, anh không hề có chút ý tứ gì đối với cô ta hết, tuyệt đối anh không có làm chuyện lỗi lầm gì đối với hai mẹ con em cả."

     "Ai nói là anh có ý tứ gì đối với cô ta kia chứ! Em tình nguyện tin tưởng anh có ý tứ đối với Soái Ca, hắc hắc. . ." Tố Tố nói xong liền cười lên hai tiếng: "Em đang hỏi anh, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Có phải là cô ta lại vừa muốn gây sóng gió nữa hay không? Làm sao cô ta lại có thể ở cùng một chỗ với lãnh đạo của ba ba như thế. Nếu vậy, không phải là sẽ bất lợi có sự đối với ba ba đi?"

     Lúc này Sở Lăng Xuyên liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại thấy căng thẳng một chút. Anh không nói cho Tố Tố biết, chính là vì sợ cô lo lắng sợ hãi. Anh vội vàng ôm lấy cô: "Bảo bối, trong lòng đừng lo lắng quá. Đối với những lời em vừa nói, về khả năng này anh cũng đã nghĩ tới. Bất quá anh cảm thấy, rất không có khả năng này.

     Tranh cãi với nhau là vì cảm tình riêng, hoặc là vì bị hủy dung, nên cô ta giận chó đánh mèo đối với em, có tham vọng tâm lý oán hận, cũng không đáng để cho cô ta thông qua cục trưởng để làm gì bất lợi đối với ba ba. Chuyện như vậy thực sự quá lớn, cô không vẫy vùng nổi.

     Ngày đó, anh thấy cô ta đi cùng với cục trưởng, trong lòng cũng có nghĩ nhiều một chút, cho nên anh mới nhò bạn bè chú ý một chút đến các hoạt động của cô ta. Cũng có những chỗ khả nghi, nhưng lại không thể xác định được là cô ta nghĩ muốn hướng về phía chúng ta. Hôm nay lúc ở nhà của dì nhỏ anh đã nói chuyện sơ qua đối với ba ba rồi. Ba ba nói không có việc gì, cho dù có chuyện gì, ba ba là một người đang ngồi thẳng, không sợ phải cái gì, đừng lo lắng quá."

     Nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, trong lòng Tố Tố mới hơi bình tĩnh lại một chút. Bất quá, ba chữ Tô Tuệ Vân kia cũng đã đủ làm cho Tố Tố đau đầu rồi. Cô thật hy vọng, Tô Tuệ Vân sẽ không hiện ra ở trong thế giới của cô.

     Bất quá, sự tiếp xúc của Tô Tuệ Vân với vị cục trưởng kia tuy là không chĩa mũi nhọn vào đối với bọn họ, nhưng nhất định là phải có nguyên nhân khác. Nhưng mấu chốt và nguyên nhân là cái gì, có phải là hướng tới bọn họ hay không, thật sự cũng không có cách nào biết được, mà cũng không có cách nào xác định được.

     Dù sao, vẫn cần phải đề phòng người phụ nữ này là được rồi.

     Sở Lăng Xuyên âm thầm lưu ý đến hành động của Tô Tuệ Vân, làm chuyện này cũng không nói cho cô biết. Tố Tố biết, anh đang dùng phương thức của anh để bảo vệ cô và mọi người ở trong nhà. Thật may mắn là bây giờ cô lại rất tin tưởng đối với anh như vậy, bằng không, nếu cô hiểu lầm anh, thì thật sự là đã làm một việc gây tổn thương đến tấm lòng của Sở Lăng Xuyên đến cỡ nào.

     "Sở Lăng Xuyên."

     Tố Tố nhẹ nhàng mà gọi tên anh. Sở Lăng Xuyên nhíu mày: "Hả? Còn có vấn đề gì nữa, bảo bối."

     Tố Tố cười: "Không có, chính là em nghĩ muốn gọi tên anh mà thôi."

     Sở Lăng Xuyên ngửa đầu, hất cằm lên nhìn cô một cái cằm, vẻ mặt biểu thị không chấp nhận, còn nói như oán trách: "Thời điểm ở trên giường, bảo em gọi tên anh, thì em không chịu gọi! Oái. . ." Thớ thịt ở trên lưng Sở Lăng Xuyên đã bị ngón tay nhỏ bé của Tố Tố nhéo cho một cái. . .

     Hai người còn đang mải cười đùa, chuống điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Tố Tố đẩy Sở Lăng Xuyên ra đi vào trong phòng khách tìm điện thoại di động.