Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 139-6




 Editor: Mẹ Bầu

     "Bảo bối. . . ." Sở Lăng Xuyên trầm giọng gọi cô. Cô có biết, mấy động tác nhỏ này của cô đã chọc người đến cỡ nào hay không. Đã làm cho anh muốn lập tức chiếm giữ lấy cô, để cho cô nằm ở dưới thân anh, vì anh mà nở rộ vẻ đẹp mê người của cô.

     Bởi vì Tố Tố vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn, nên trong vẻ đẹp mê người của cô vẫn còn có chút mơ mơ màng màng rất đáng yêu. Trong sự lười nhác đó lại càng làm cho người ta khó có thể kháng cự được sự quyến rũ động lòng người của cô. Sở Lăng Xuyên xoay người, đặt Tố Tố ở dưới thân mình, vội vàng và mãnh liệt hôn lên đôi môi của cô, một đường dọc xuống phía dưới, cách lớp quần áo hôn hít lấy sự mềm mại tốt đẹp nhất của cô. Anh tỉ mỉ hôn hít lấy cô, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn thẳng cho đến lúc cô đã được anh chuẩn bị tốt rồi, anh rốt cục không thể nào ẩn nhẫn được nữa, đoạt lấy cô hoàn toàn.

     . . .

     Bởi vì có liên quan đến với thời gian, cho nên Sở Lăng Xuyên không dám ham chiến, vì thế anh chỉ làm một lần liền ngừng lại. Anh nhìn Tố Tố, bởi vì sự cố gắng của mình, mà hai gò má Tố Tố hiện ra hồng rực. Sở Lăng Xuyên liên tục hôn hít cô mấy cái nữa: "Tạm thời tha cho em một cái mạng, chờ đến buổi tối lại tiếp tục."

     Gương mặt của Tố Tố lại càng đỏ hơn. Cô không sao nén nhịn được mà đập cho anh một cái, nhỏ giọng nói: "Không phải nói. . . Dieendaanleequuydonn Nam giới ba mươi tuổi, về phương diện nào đó thì liền sẽ bị gì gì đó hay sao?" Tinh lực của anh vẫn còn hoạt động tràn đầy như vậy sao?

     Câu nói ở phần sau, Tố Tố không nói ra. Nhưng mà cô tin tưởng là anh hiểu được. Sở Lăng Xuyên lại nhíu mày hỏi: "Này, gì gì đó là cái gì? Em có thể  nói cho rõ ràng ra được không. Em không chịu nói rõ ràng như vậy, thì anh làm sao mà biết là em có ý gì?"

     Choáng váng, thế nào biến thành Đường Tăng (*) rồi.

(*) Câu này ý nói Sở Lăng Xuyên vừa xxxyyy xong, nhưng vẫn không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Tố Tố

     Đang lúc cô không dám nói thẳng ra, đdie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«onoôn anh lại còn cố ý đùa cô nữa sao. Vẻ mặt Tố Tố đầy nghịch ngợm nói: "Này, cái câu gì đó nói đúng là, nam giới sau ba mươi tuổi, về phương diện nào đó đi đường bắt đầu xuống dốc rồi, tinh lực không còn tràn đầy như vậy nữa chứ sao."

     Sở Lăng Xuyên cười hôn lên môi miệng Tố Tố, trong lòng suy nghĩ. Anh rất mạnh mẽ, luôn luôn rất mạnh mẽ. Hơn nữa, cứ thử để cho những nam giới kia bị nghẹn một năm hai năm thử xem thế nào… Thế nhưng những ý nghĩ này anh chỉ tự nghĩ ở trong lòng, cũng bày ra vẻ mặt cười xấu xa, nói với cô: "Anh còn từng được nghe nói một câu rằng, phụ nữ ba mươi tuổi thì như sói, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn bốn mươi tuổi thì như hổ. Em xem thế nào, cho anh thử thấy một lần làm hổ của em đi nào, anh vẫn đang chờ đây."

     Một câu nói này của anh, khiến cho Tố Tố nhoáng một cái mặt mày liền đỏ rực lên. Cô thở hồng hộc hôn lên miệng anh, thật dũng mãnh nói uy hiếp anh: "Sở Lăng Xuyên, anh cứ chờ đấy! Chị đây sẽ làm cho nhà ngươi buổi tối không xuống giường được."

     Sở Lăng Xuyên không nhịn được cười. Tố Tố chính mình nói xong rồi, cũng bật cười. Haiz, vợ chồng già rồi, nói chuyện cũng không có gì phải kiêng kỵ nữa rồi. Bàn tay Sở Lăng Xuyên lại giở trò xấu ở trên người cô, "Anh sẽ chờ, tuyệt đối là không sợ!"

     Cười đùa trong chốc lát, hai người cũng đi tắm rửa một chút. Nhìn xem Tiểu Bao Tử vẫn còn đang ngủ, hơn nữa cũng chưa đến thời gian nấu cơm, lại đi lên trên giường nằm lại lần nữa. Tố Tố cuộn người ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, nói chuyện, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

     Vốn dĩ người đang mệt mỏi, Tố Tố còn chưa ngủ đủ giấc, thì đã bị Sở Lăng Xuyên đánh thức rồi. Lúc này nằm ở trong lòng anh, ngửi thấy hơi thở quen thuộc của anh, cô liền an tâm, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

     Mà Sở Lăng Xuyên thì nằm ở nơi đó, không chút buồn ngủ, anh hưởng thụ được ở cùng với người mình yêu, vô cùng thân thiết. Đợi đến khi cô ngủ say, thời gian không sai biệt lắm, anh dậy đi làm cơm chiều.

     Sáu giờ, Sở Lăng Xuyên đã làm xong cơm chiều. Nhưng mà, hai mẹ con Tố Tố vẫn còn chưa có tỉnh giấc. Anh thật sâu bội phục việc ngủ nghê của hai mẹ con Tố Tố. Cuối cùng anh quyết định, kêu con trai dậy ăn cơm trước. Thế nhưng khi nhìn con trai còn đang ngủ say sưa ngọt ngào như vậy, anh lại không đành lòng, lại muốn để cho cậu nhóc ngủ thêm một lát nữa. Muốn kêu Tố Tố dậy để ăn cơm, nhưng chờ anh đi đến chỗ phòng ngủ Tố Tố đang ngủ, thấy Tố Tố bộ dạng ngủ say, anh lại không đành lòng rồi.

     Anh quyết định cứ để cho hai mẹ con bọn họ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy đi. Sở Lăng Xuyên dứt khoát nửa nằm ở bên giường đọc sách, cũng là chờ hai mẹ con Tố Tố tỉnh ngủ.

     Tố Tố ngủ thực sự rất tràm lắng, thế nhưng mà hàng lông mày của cô lại nhíu lại. Cô lại nằm mộng rồi. Cô mơ thấy Sở Lăng Xuyên. Thấy anh đang rất tức giận, miệng hét to: An Nhược Tố, cô biến đi, tôi không bao giờ muốn phải nhìn thấy cô nữa, hãy biến đi khỏi tầm mắt của tôi!

     Không, Sở Lăng Xuyên, không nên rời khỏi em! Em không muốn phải rời đi. Em không muốn, không muốn! Em không muốn, không muốn!

     "Không muốn!" Tố Tố hét to lên, người cũng tỉnh lại. Cô thẳng tắp bật người ngồi dậy, hồi hộp thở hào hển, trên trán còn có lấm tấm mồ hôi.

     Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố làm cho phát hoảng. Anh đứng dậy, đưa tay ôm lấy cô, nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy, bảo bối."

     Tố Tố quay đầu lại, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ở trước mắt, cô mở rộng hai tay, ôm chặt lấy anh, thật gắt gao, phảng phất như sợ bị mất đi rồi vậy. Cô đầy bất an, nói ra lời vô nghĩa: "Anh đang ở nơi này, anh vẫn đang ở đây."

     "Anh ở đây, bảo bối! Anh vẫn đang ở đây. Có chuyện gì vậy?" Sở Lăng Xuyên ôm chặt thân mình đầy bất an của Tố Tố. Anh không biết cô như thế này là thế nào. Từ khi anh trở về, anh cũng cảm nhận được, ở cô lộ ra mơ hồ một loại bất an cùng áy náy.

     "Không có, không có gì. . . Chỉ là em vừa mới bị một cơn ác mộng. . . Em mơ thấy, mơ thấy anh không cần em nữa." Tố Tố hồi hộp nói xong, cũng càng ôm chặt lấy anh thêm, phảng phất như muốn chui vào trong thân thể Sở Lăng Xuyên vậy.

     Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của cô, nóian ủi, cũng thử thăm dò: "Đồ ngốc, làm sao anh có thể không muốn em nữa chứ. Bảo bối, có tâm sự gì hãy nói ra với anh, đừng có đèn nén ở trong lòng như vậy, hả?"

     Tố Tố không nói gì, chính là cứ ở trong lòng anh lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô không có việc gì. Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cô ở phòng khách vang lên, cô từ trong ngực anh nhoài ra: "Em đi nhận điện thoại một chút đã."

     "Để anh giúp em đi lấy điện thoại."

     Sở Lăng Xuyên nói xong muốn đứng dậy, nhưng Tố Tố lại túm chặt lấy anh, "Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi, tự bản thân em đi lấy."

     Tố Tố đi ra phòng khách nghe điện thoại. Sở Lăng Xuyên cũng đứng dậy đi ra ngoài, đã thấy Tố Tố vội vội vàng vàng cúp máy. Ánh mắt của cô lóe ra nhìn sang anh. Sở Lăng Xuyên nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"

     "A, không có việc gì." Nói xong, cô còn cười cười, nụ cười cực kỳ mất tự nhiên. Cô đưa ngón tay chỉ chỉ vào cửa phòng ngủ, "Em đi xem con trai đã tỉnh lại hay chưa. Hôm nay cu cậu ngủ thật lâu."

     Đôi con ngươi của Sở Lăng Xuyên hơi sa sầm xuống một chút, "Ừ. Cơm chiều anh đã làm xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi."

     "Vâng."

     Sở Lăng Xuyên nhìn theo bóng lưng Tố Tố tiến vào trong phòng ngủ, trong lòng anh không nhịn được suy nghĩ. Cô nhóc lừa đảo này, đến cùng trong lòng đang có tâm sự gì đây? Hay là chính anh đã suy nghĩ nhiều?

     Một năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không phải ngắn lắm. Có thể phát sinh rất nhiều việc, cũng có thể có thật nhiều thay đổi, mà anh suốt trong một năm nay, lại không ở bên người cô.

     Tình yêu ở trong mắt cô chắc chắn là không biết gạt người. Cô đối với anh tốt đẹp như vậy, cũng sẽ không thể là giả vờ được.

     Nhưng mà, đến cùng đã có chuyện gì mà cô lại không thể nói với anh đây?