Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 139-3




Editor: Mẹ Bầu

     Tầm mắt của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rơi vào trên người Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tử cầm một tấm hình ghép trong tay, nhìn xem ba ba lại nhìn sang mẹ của mình. Cuối cùng nhóc chỉ một ngón tay vào Sở Lăng Xuyên: "Ba ba thả rắm thúi thúi rồi."

     Ha ha!

     Tố Tố cười đến không nhịn được, Sở Lăng Xuyên cũng vừa tức lại vừa buồn cười, liền nhấc Tiểu Bao Tử lên, dùng râu ở trên cằm cọ cọ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn mặt của cu cậu một phen, chọc Tiểu Bao Tử cười lên khanh khách.

     Lúc này, chuông điện thoại di động của Tố Tố vang lên. Cô vừa cười vừa đứng dậy đi nghe điện thoại, @MeBau*[email protected]@  nhìn thoáng qua biểu hiện trên màn hình, là Hàm Hàm gọi tới, liền nhận cuộc gọi: "A lô! Hàm Hàm, tớ đang ở nhà đây. Trời đổ mưa nên cũng chẳng đi chơi ở đâu được. Tớ đang ở cùng với con trai, còn có Sở Lăng Xuyên nữa, anh ấy đã trở lại rồi."

     Bên kia Hàm Hàm nghe thấy Sở Lăng Xuyên đã trở về, không khỏi cao hứng cho Tố Tố: "Thật thế à, thật tốt quá, chúc mừng cậu nhé. Rốt cuộc người một nhà cũng đã được đoàn viên rồi. Một năm rồi đấy, thật không biết làm thế nào mà cậu trải qua được."

     "Hiện tại, quá trình trải qua thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi, kết quả mới là quan trọng nhất." Tố Tố cười nói xong, hỏi lại Hàm Hàm: "Hàm Hàm, còn cậu và La Vĩ Khôn giờ thế nào rồi. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Tớ xem anh ấy đối với cậu cũng là thiệt tình đó. Tuổi tác của cậu cũng không còn nhỏ, có thể nói, cậu hãy nhanh chóng mà kết thúc đi, đừng bỏ lỡ rồi lại hối hận."

     Tố Tố vừa nói xong, chợt nghe từ trong di động truyền đến một giọng nói của nam giới: "Chị dâu, cũng chỉ có chị là đau lòng đối với tôi. Lòng của tôi đối với Hàm Hàm thật sự so sánh được với Nhật Nguyệt (ý nói rõ ràng trong sáng). Xuyên tử đã trở lại rồi sao? Tiểu tử này thật là, cũng không nói một tiếng cho chúng tôi biết."

     "Anh ấy vừa mới trở về ngày hôm qua, tớ còn chưa kịp báo tin. Đợi ngày nào đó rảnh rỗi, chúng ta tụ họp với nhau." Tố Tố cũng mới biết được chuyện của Hàm Hàm cùng với La Vĩ Khôn, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn rốt cuộc hai người này cũng không biết được, đến cùng cũng đã hòa hợp lại với nhau được hay là chưa nữa! "Tôi chuyển điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, hai huynh đệ các anh nói chuyện với nhau."

     Nói xong, Tố Tố đưa điện thoại di động cho Sở Lăng Xuyên, để cho huynh đệ hai người bọn họ nói chuyện với nhau. Sở Lăng Xuyên nói chuyện phiếm cùng La Vĩ Khôn, không hề giống như Tố Tố và Hàm Hàm, toàn nói một đống lớn về chuyện nhà.

     Bọn họ chỉ nói đơn giản với nhau vài câu liền OK luôn rồi. Bất quá La Vĩ Khôn cuối cùng yêu cầu: "Xuyên tử, đưa điện thoại cho con nuôi của tôi đi, tôi thực sự nhớ tiểu tử kia rồi, tôi muốn nói chuyện với nó vài lời."

     Tiểu Bao Tử là con nuôi của Hàm Hàm, La Vĩ Khôn liền không chút khách khí, cũng nói thẳng ra cu cậu cũng là con nuôi của anh, bất quá nói xong cũng bị Hàm Hàm nhéo cho một cái, tuyệt đối chiếm tiện nghi.

     Sở Lăng Xuyên đưa điện thoại di động cho Tiểu Bao Tử, "Con trai, chú La nói chuyện với con này!"

     Tiểu Bao Tử đón lấy điện thoại di động, giống như ông cụ non tán gẫu với người ở bên kia.

     La Vĩ Khôn ở bên kia cố ý đùa với Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, biết chú tìm con có chuyện gì không?"

     Bàn tay nhỏ của Tiểu Bao Tử nắm lấy di động, rất bình tĩnh nói: "Chú lại làm cho mẹ Hàm khóc nhè chứ sao."

     La Vĩ Khôn cười đến không nhịn được, lại hỏi: "Đúng như vậy, chuyện này mà con cũng biết hay sao. Hiện tại mẹ Hàm của con đều không để ý gì đến chú nữa rồi, con mau nói cho chú nghe, phải làm thế nào mới được."

     Lời nói ra của Tiểu Bao Tử mà không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng phải chết chất: "Để cho mẹ Hàm hung hăng đá vào mông đít của chú. Chú mà khóc, thì mẹ Hàm liền nín khóc. Cháu còn đang bận rộn, tạm biệt chú La."

     Sở Lăng Xuyên ngồi ở chỗ kia, nhìn con trai của gọi điện thoại. Nghe thấy con trai của mình nóira  những lời này, có chút dở khóc dở cười. Anh vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, nhìn Tố Tố hỏi: "Bà xã, con trai của chúng ta làm anh phải kinh hãi rồi."

     Không đợi Tố Tố nói chuyện, Tiểu Bao Tử lại nói tiếp một câu, "Ba ba, cần phải bình tĩnh."

     Phốc! Câu nói này làm cho Sở Lăng Xuyên triệt để cười văng lên.

     Thời điểm bên này cả nhà Tố Tố đang vang lên ồn ã tiếng nói tiếng cười, thì bên kia Hàm Hàm và La Vĩ Khôn cũng đang giận dỗi với nhau. Hàm Hàm vẫn còn chưa chịu dậy ra khỏi giường. Cha mẹ cô đã sớm đi ra ngoài, cô một mình nhàm chán nên mới gọi điện thoại cho Tố Tố, nào biết được La Vĩ Khôn lại xuất hiện.

     Một năm rồi, anh qua lại nhà cô rất tự nhiên, còn ung dung tự tại thật giống như đang ở nhà của mình vậy. Anh đã cùng cô giống như là người một nhà, cùng nhau ăn cơm, có đôi khi còn có thể ngủ ở trên sofa nhà cô, sáng sớm cùng nhau trở dậy.

     Đối với sự hiện hữu của La Vĩ Khôn,  Hàm Hàm cũng đã thành thói quen rồi. Anh thật quá đỗi giống như là thuốc cao bôi dính ở trên da chó. Cô ở đâu, anh liền ở chỗ đó. Anh đối với cô cũng thật sự rất tốt lắm, rất tốt, tốt đến mức gần như đã làm cho cô quên mất sự đau xót trước kia.

     Hàm Hàm cũng không biết, cô và La Vĩ Khôn có phải là đã ở cùng một chỗ với nhau hay không nữa. Bởi vì bọn họ đã làm những chuyện không khác gì là những người  đang yêu nhau. Thậm chí, ngay cả chuyện yêu cũng đều làm không chỉ có một lần.

     Có đôi khi Hàm Hàm cũng suy nghĩ giống như lời nói của Tố Tố vậy, kết thúc đi, không nên cứ cố chấp như vậy nữa, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Nhưng mà La Vĩ Khôn lại vẫn một mực chưa hề nói đến chuyện kết hôn, cứ như vậy luôn luôn dây dưa cùng với cô.

     Hàm Hàm không nhịn được ý nghĩ, hiện tại La Vĩ Khôn kỳ thực muốn cùng với cô, hay là vẫn cứ giống như trước kia vậy. Anh ích kỷ giữ lấy cô, lôi kéo cô ở cùng anh, vì anh mà chờ đợi tuẫn táng, hay là kỳ thực anh chính là vẫn còn đang chờ đợi cô gái kia nữa.

     Vốn dĩ, Hàm Hàm đã quen với sự hiện hữu của La Vĩ Khôn, cũng như đã quen với hình thức ở chung hiện tại, thế nhưng gần đây cô vẫn luôn cảm thấy bất an. Cô cùng với La Vĩ Khôn như vậy được tính là cái gì đây?

     La Vĩ Khôn đã làm cho cô có thói quen với sự hiện hữu của anh, chìm đắm vào anh thật sâu. Thế nhưng mà anh lại đang chuẩn bị tùy thời bứt ra, rời khỏi cô, rời đến ở cùng nhau với người phụ nữ mà chờ đợi, yêu thương kia. Còn cô sẽ vạn kiếp không trở lại được. Cô không muốn bản thân mình bị tiếp tục bị chìm đắm sâu hơn nữa.

     Hàm Hàm trùm chăn lại, không để ý đến La Vĩ Khôn. Nhưng anh cũng không chịu bỏ qua, kéo chăn của cô ra. Hôm nay anh tới đây là vì có chuyện muốn hỏi cô: "Hàm Hàm bảo bối, anh nghe nói em xin được điều động ra làm việc ở chi nhánh ngoài thành phố phải không?"

     Hàm Hàm vốn dĩ không để ý đến La Vĩ Khôn, rốt cục cũng không có cách nào bảo trì sự trầm mặc mãi nữa: "Tin tức của anh cũng rất nhanh nhạy đó chứ nhỉ. Đúng như vậy đấy, tôi đã xin rồi! Như thế nào, chuyện này có liên quan gì đến anh kia chứ?"

     La Vĩ Khôn nắm lấy mặt Hàm Hàm, buộc cô phải nhìn vào anh: "Vậy em đã vứt anh đi đâu rồi, em nghĩ ném anh sang một bên, cứ như vậy mà bỏ rơi anh sao, hả?"

     Hàm Hàm thản nhiên nhìn lại La Vĩ Khôn, "Nếu là thật tâm yêu nhau, thì khoảng cách cũng không phải là vấn đề gì hết. Anh xem Tố Tố và Xuyên tử đó. Hai người bọn họ đã phải xa cách nhau hai năm hoặc là một năm, nhưng yêu thì vẫn là yêu, vợ chồng vẫn là vợ chồng đó thôi."