Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố cầm lấy lon coca từ trong phòng bếp đi ra ngoài. Vừa mới đi tới bên ngoài phòng ăn, cô liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên không biết làm sao lại đi vào đây. Nhưng cô vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh đưa lon coca tới cho anh: "Không có nước ấm rồi, chỉ có coke thôi, anh uống đi."
Sở Lăng Xuyên nhìn lon coca Tố Tố đưa tới, liền đưa tay nhận lấy, Tố Tố lôi anh đi thật nhanh ra khỏi nơi đó. Bằng không, cô sợ anh sẽ phát hiện ra là có nước ấm liền lộ ra hết chuyện. @MeBau*[email protected]@ Hai người đi về tới phòng ngủ.
Tố Tố chuẩn bị muốn đi ngủ, thì Sở Lăng Xuyên lại đi tới trước mặt cô: "Bà xã, em cũng uống một chút đi . . ." Nói xong Sở Lăng Xuyên liền đưa tay kéo kéo chiếc móc lon, chỉ nghe sau một tiếng “phụt, rào”… sau đó khuôn mặt của Tố Tố đã đầy nước coca.
Thế này chính là “chân nhân hại nhân bất thành phản hại kỷ” đây mà (*). Tố Tố khóc không ra nước mắt, mở cặp mắt vừa rồi cô vừa nhắm lại theo bản năng, nhìn vào người đàn ông, kẻ đầu têu thói xấu, dieendaanleequuydonn đang ở trước mắt mình, hàm răng trắng nghiến chặt vào nhau như muốn nát ra.
(*) Chân nhân hại nhân bất thành phản hại kỳ: Có ý định làm hại người nhưng không thành, ngược lại, lại làm hại đến bản thân.
Mà Sở Lăng Xuyên đầu tiên là thoáng sửng sốt một chút, tiện đà liền nở nụ cười không hiền hậu, nhìn thấy trên mặt Tố Tố từng giọt từng giọt coke đang nhỏ xuống tí tách. Sở Lăng Xuyên ngẫm lại, nghĩ đến khả năng phát sinh tình cảnh trước mắt mình, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn anh lại càng cười đến không khép miệng được.
Phỏng chừng cô nhóc kia nghĩ muốn chỉnh anh đây! Khà khà.
Sở Lăng Xuyên cũng vội vã gấp gáp vươn tay ra muốn lau mặt giúp cô. Anh có đè nén lại tiếng cười, còn nói một cấu rất đáng đánh đòn: "Bảo bối, đừng nóng giận mà! Rất xinh đẹp, tuyệt đối rất xinh đẹp mà. Trái tim anh lại càng yêu thương em nhiều hơn mà, có phải hay không? A. . . ."
Sở Lăng Xuyên bị móng vuốt của Tố Tố túm lấy chặt cắn. Tố Tố cắn anh xong rồi liền nổi giận đùng đùng, đi vào toilet rửa mặt. Sở Lăng Xuyên nơm nớp lo sợ đi theo vào, lại còn tiếp tục nói ra câu nói rất đáng đánh đòn: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Bà xã này, như thế này chính là em không đúng rồi! Rõ ràng là em muốn chơi anh, nhưng ngược lại, cứ vậy mà em đã làm hại bản thân mình. Tại sao lại có thể nổi cáu gì đó đối với anh kia chứ, đúng không?"
Tố Tố nghĩ thầm, nếu không thời điểm yêu đương anh hành động giống như người man rợ, làm sao cô có thể nghĩ đến chuyện chỉnh cho anh một trận chứ. Xét đến cùng, cái sai vẫn là của Sở Lăng Xuyên. Tố Tố vươn ngón tay chọc chọc vào ngực của anh: "Tóm lại cái sai này chính là của anh, là lỗi của anh."
Bà xã rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng. Sở Lăng Xuyên cầm luôn lấy mấy ngón tay của Tố Tố vẫn đang một mực chọc chọc vào ngực của anh. Sở Lăng Xuyên anh thì không đau, thế nhưng ngón tay của cô thì sẽ đau, anh phải làm sao bây giờ. Nói không chừng, đến một lát nữa bà xã lại sẽ còn muốn trách móc anh đã làm đau ngón tay của cô cũng nên: "Đúng rồi, anh đã sai lầm rồi! Là lỗi của anh! Anh không nên để cho cái lon nước ngọt coke đáng chết kia phun lên trên mặt bà xã của anh. Anh đã sai lầm rồi, anh xin kiểm điểm sâu sắc!"
Kỳ thực trong lòng Tố Tố đã sớm vui vẻ nở hoa rồi. Cô nâng cái tay kia lên, sau đó nhón chân xoa xoa lên đầu của anh: "Tiểu Xuyên Xuyên ngoan quá, biết mình sai lại có thể biết sửa đổi lỗi lầm, chính là một đồng chí rất tốt. Chị đây đại nhân đại lượng không so đo với Tiểu Xuyên Xuyên nữa! Đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi."
Tố Tố ngáp dài đi về hướng phòng vệ sinh ở bên ngoài. Sở Lăng Xuyên nhìn nhìn lon coke ở trong tay mình, một hơi uống hết. Thật là ona ức cho anh mà! Rõ ràng là bà xã của anh muốn hại người, thế nào mà trái lại, đã làm hại chính bản thân mình, tại sao lại là lỗi của anh chứ?
Haiz!
Ngày hôm sau đã là tết Trung thu. Sở Lăng Xuyên quả thật đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện. Buổi sáng đi đến nhà cha của mình, đến buổi tối sẽ trở về nhà cùng với cha mẹ vợ, một là để chăm sóc cho hai người già, thứ hai cũng chính là bởi vì tình huống đặc biệt hiện tại.
Sáng sớm, Sở Lăng Xuyên liền chở Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử đi đến nhà của cha mình ở bên kia. Vốn dĩ trải qua tiết Trung thu, tâm tình sẽ phải là rất tốt, nhưng mà tâm tình của Sở Lăng Xuyên thì lại cũng không được tốt lắm, bởi vì, anh đang nhớ đến người mẹ của mình.
Ăn cái tết Trung thu này, vốn dĩ mọi người đều muốn đoàn viên. Thế nhưng mà, mẹ của anh lại đã không có cách nào để đoàn viên cùng với bọn họ nữa rồi. Bà đã vĩnh viễn nằm sâu ở dưới đất, vĩnh viễn rời xa bọn họ. Ngoại trừ chỉ có thể hoài niệm, tưởng niệm đến Triệu Đình Phương, bọn họ không còn cách nào khác. Chỉ là loại hoài niệm lẫn tưởng niệm như vậy, lại đã làm cho rất nhiều người cảm thấy thống khổ.
Lúc này ở nhà họ Sở chỉ có một mình Sở Vệ Bình. Sở Việt Dương đã mang theo vợ và con gái đi đến nahf bố mẹ vợ chú tết rồi. Đến buổi tối mới về để đón Tết Trung thu cùng với Sở Vệ Bình. Ban ngày đã có Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cùng với Tiểu Bao Tử đến vui tết Tết Trung thu cùng với Sở Vệ Bình. Như vậy người già sẽ không cảm thấy cô đơn.
Sau khi vào đến trong nhà, thứ mà Sở Lăng Xuyên nhìn đến đầu tiên chính là di ảnh của mẹ anh, được treo một bên ở trên vách tường của phòng khách. Trong tấm hình đen trắng đó, trên khóe môi của Triệu Đình Phương vẫn thoáng nở một nụ cười, nhìn như bà vẫn đang còn sống vậy.
Tiểu Bao Tử vừa nhìn thấy ông nội, liền vui vẻ chào: "Cháu chào ông nội!"
Sở Vệ Bình nhìn thấy thằng cháu nội yêu quý của mình, được cháu nội chào một tiếng tâm tình liền tốt lên. Ông ôm lấy thằng cháu nội lên, hôn vài cái, rồi mang theo Tiểu Bao Tử đi chơi rồi. Hiện tại Sở Vệ Bình thực sự là rất nhớ nhung thằng cháu nội yêu quý của mình rồi.
Mà Sở Lăng Xuyên thì cứ đứng ở trước di ảnh của mẹ mình. Anh đứng thật lâu cũng không hề động đậy. Nhìn tấm ảnh chụp, nhìn hết thảy mọi thứ quen thuộc trong nhà, lại càng làm cho trái tim của anh càng thêm ê ẩm, phát đau nhức. Những tưởng niệm cùng sự đau đớn lâu nay vẫn được chôn dấu trong lòng, ở một khắc này, tất cả đều bừng lên.
Trong lòng Tố Tố cũng thấy ê ẩm, hơn nữa cô còn thấy đau lòng cho Sở Lăng Xuyên. Tố Tố đi qua bến đó, bàn tay dừng ở trên bả vai của Sở Lăng Xuyên, nói an ủi anh: "Anh đừng khổ sở nữa, hôm nay là ngày tết Trung Thu, hãy để cho ba ba được cao hứng một chút."
Sở Lăng Xuyên quay đầu lại, nâng tay, cầm lấy tay của Tố Tố, gật đầu một cái. Anh chậm rãi ổn định lại cảm xúc một chút, đi về hướng Sở Vệ Bình ở bên kia. Người một nhà, rất nhanh liền bắt đầu đại chiến cùng với Tiểu Bao Tử ở trong nhà. Bầu không khí cũng lập tức náo nhiệt lên.
Sắp đến buổi trưa, Tố Tố dự định đi xuống lầu để mua thức ăn làm cơm trưa. Tiểu Bao Tử cũng không muốn đi ra ngoài để chơi đùa. Sở Vệ Bình liền đề nghị, mọi người cùng nhau đi xuống lầu, Sở Lăng Xuyên nghĩ nghĩ liền đồng ý.
Mua thức ăn ở một nơi không xa, cho nên không cần phải lái xe. Vốn dĩ là Sở Lăng Xuyên muốn ôm Tiểu Bao Tử, thế nhưng vì Sở Vệ Bình đã nhiều ngày qua không được thấy thằng cháu nội, cho nên không chịu buông tay. Anh cho dù cũng rất muốn ôm con trai, cũng phải luyến tiếc nhường Tiểu Bao Tử, đi xuống dưới một chuyến.
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố bất đắc dĩ, buộc lòng đành phải tùy theo ý của Sở Vệ Bình, giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh vậy, để cho ông ôm Tiểu Bao Tử đi về hướng chợ.