Editor: Mẹ Bầu
Vẻ mặt của Sở Lăng Xuyên vẫn đặc biệt bình tĩnh, nhất là tại thời điểm này, khi anh đang mang trên mặt một đôi kính mát có mắt kính rất to. Đôi mắt kính to đã che giấu được ánh mắt của anh, lại càng che dấu tâm tình của anh lúc này thật là tốt. Sở Lăng Xuyên chỉ chỉ vào một chiếc bóp tiền ở trên mặt đất: "Vật này là của ngài có phải không?"
Người đàn ông kia cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên nhìn thấy ví tiền của mình nằm ngay ở tại bên chân Sở Lăng Xuyên. Lúc này cảm xúc đề phòng của anh ta mới hơi hạ xuống một chút. Đúng vào lúc bàn tay của anh ta rút ra khỏi chiếc áo tây trang, xoay người lại cúi xuống nhặt một cái, thì bàn tay của Sở Lăng Xuyên đang lơ đãng đẩy đẩy cái mắt kính lên liền hạ xuống dưới. @MeBau*[email protected]@ Tay của anh lại vừa vặn rơi vào trên cái tay đang khoác chiếc áo tây trang của người đàn ông kia.
Tay của Sở Lăng Xuyên nhìn như chỉ là tùy ý hạ xuống, nhưng lại dẫn theo mười phần lực đạo. Người đàn ông kia chợt thấy cổ tay của mình bỗng đau nhói một cái. Sau tiếng kêu đau hừ một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống đất kêu 'Bốp' một cái, bị vỡ nát, rồi sau đó phát ra âm thanh xèo xèo.
A xít sunfuric?
Những vị phụ huynh khác thoáng sửng sốt một chút, sau đó cũng kịp thời phản ứng, theo bản năng liền tránh đi. Thấy vậy, người đàn ông kia định bỏ chạy, Sở Lăng Xuyên liền đưa tay kéo lại một cái. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Người đàn ông liền bị quăng thẳng tắp xuống ở trên mặt đất, nằm ngửa mặt trên mặt đất, bị ngã đến mức không có cách nào nhúc nhích nổi.
"Wow!"
Mọi người không khỏi kêu lên một tiếng kinh hãi, mở to hai mắt xem một màn này. Một số ít người bị cú quăng người kia của Sở Lăng Xuyên làm cho sợ hãi đến ngây người ra. Tựa như không thể tin được cảnh tượng vừa nhìn thấy trước mắt! Cái quật tay kia, khí lực rốt cuộc mạnh đến mức độ nào!
Sở Lăng Xuyên nhíu mày nhìn xuống lọ a xít sunfuric đã bị rơi ở trên mặt đất vỡ nát, bắn văng ra đầy đất. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Anh không khỏi nhíu mày, lại quay đầu nhìn lại gã đàn ông kia, hắn đang vùng vẫy muốn đứng lên chạy trốn. Sở Lăng Xuyên sải đổi chân dài một cái liền vượt qua, tiến lên. Bàn chân to của anh dẫm lên trên lưng gã đàn ông kia. Gã đàn ông kêu lên thảm thiết, không sao nhúc nhích nổi.
Con ngươi đen của Sở Lăng Xuyên trở nên âm trầm, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn. Anh đưa tay lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại báo nguy. Người này liệu có phải chính là người đã động tay chân ở trên xe của Tố Tố hay không? Người này có phải là một người nằm trong chuyên án mà An Quốc Đống đang điều tra phá án hay không?
Không đến vài phút sau, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn cảnh sát nhân dân đã đến nơi. Thời điểm cảnh sát đang định mang gã đàn ông kia đi, thì lại xuất hiện vài người mặc thường phục đi tới. Họ lấy ra giấy chứng nhận, nói này vụ án này do bọn họ đang quản lý điều tra, sau đó liền dẫn gã đàn ông kia đi.
Vốn dĩ mấy người kia còn muốn đưa cả Sở Lăng Xuyên đi để ghi chép biên bản, thế nhưng Sở Lăng Xuyên không chịu đi. Anh còn phải đón Tố Tố. Tuy rằng đã bắt được người rồi, thế nhưng anh vẫn thấy không yên lòng. Mấy người cảnh sát hình sự mặc thường phục kia, ngày thường bọn họ vẫn luôn cắm chốt ở quanh gần đây. Mỗi ngày bọn họ đều nhìn thấy Sở Lăng Xuyên tới đón Tố Tố, bọn họ cũng đã biết thân phận của anh. Cuối cùng chẳng qua sau khi hỏi han anh về tình hình tại hiện trường một hồi, liền xong chuyện. Việc trở về thẩm vấn người bị tình nghi kia mới là chuyện quan trọng nhất.
Sở Lăng Xuyên cũng gấp gáp vội gọi điện thoại về nhà. Là bảo mẫu nhận cuộc gọi, anh chỉ hỏi một câu đơn giản: "Trong nhà hết thảy có tốt không?"
Người bảo mẫu đầu tiên là hơi ngơ ngác một chút, cuối cùng cũng trả lời đơn giản: "Mọi chuyện đều tốt."
Nói xong liền cúp máy.
Cuối cùng đã tới lúc tan việc. Tố Tố cầm túi xách chạy lấy người. Cô vẫn còn chưa biết, vừa rồi ở bên ngoài đã xảy ra một sự kiện giữa hai người, làm cho người ta phải dựng tóc gáy. Tố Tố chỉ biết là, cô sẽ được nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ở cửa trường học.
Theo các học sinh cùng đi ra cửa trường học, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy được bóng dáng cao cao lớn lớn của Sở Lăng Xuyên. Tố Tố không nhịn được liền mỉm cười. Chỉ cần nhìn thấy anh, tâm tình của cô đã cảm thấy tốt đẹp rồi: "Anh chờ lâu chưa."
"Không bao lâu." Sở Lăng Xuyên nói cứ như không có việc gì xảy ra vậy. Anh đưa tay ra túm chặt lấy tay cô, đi đến hướng vị trí dừng xe. Hai người lên xe, Sở Lăng Xuyên khởi động xe, lại hôn trộm cô một cái, rước lấy ánh mắt hờn dỗi lẫn xem thường của cô. Đến lúc này, trên mặt anh liền nở nụ cười xấu xa, lái xe rời đi.
Ngay tại thời điểm Sở Lăng Xuyên lái xe rời đi, một chiếc xe con khác chậm rãi dừng lại. Ở bên trong xe có một người đàn ông đeo kính đen, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Đại ca, người phụ nữ kia có người đưa đón, không thể xuống tay được."
"Đồ phế vật, tìm cơ hội, làm sạch cả hai đứa cùng một lúc!"
"Vâng, em đã biết." Người nọ cúp máy, lái xe rời đi.
************************
Trở về trong nhà, trong lúc ăn cơm tối, Sở Lăng Xuyên và An Quốc Đống đều không hề nói ra chuyện đã xảy ra ở cửa trường học buổi chiều ngày hôm nay. Tránh cho Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương bị sợ hãi lo lắng. Cũng giống như các bữa cơm trước kia, mọi người cùng náo loạn với Tiểu Bao Tử một chút, rồi sau đó lại đến thời gian nghỉ ngơi.
Sở Lăng Xuyên sau khi tắm rửa liền đi đến thư phòng mở máy vi tính để xem. Nhìn qua thấy anh thoải mái nhàn nhã, nhưng trên thực tế, lúc này anh đang làm việc. Máy vi tính này đã được kết nối liên quan với hệ thống camera theo dõi của tiểu khu. Xem trên máy tính, anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng hết thảy mọi hoạt động trong tiểu khu.
Sở Lăng Xuyên còn đang xem máy tính, thì Tố Tố vừa lau mái tóc ướt sũng vừa tiến vào. Sở Lăng Xuyên liền cắt đứt hình ảnh, bắt đầu tùy tiện mân mê chơi một trò chơi điện tử để ứng phó với tình huống này. Cũng không phải anh muốn gạt Tố Tố gì đó trong chuyện này. Chính là anh không mong muốn làm cho cô cảm thấy sợ hãi cùng bất an. Anh mà cũng trở nên khẩn trương, thận trọng như vậy, sẽ càng gây cho cô áp lực lẫn cảm giác sợ hãi.
"Anh đang làm cái gì đấy?" Tố Tố nói xong liền đi đến phía sau lưng Sở Lăng Xuyên, nhìn vào màn hình máy tính. Nhưng cô lại chỉ thấy anh đang đánh Game Online, vẻ cực kỳ nhàn nhã, "Không nghĩ tới anh mà cũng chơi cái loại trò chơi thật trẻ con này đấy!"
Sở Lăng Xuyên còn đang định cười cợt, thì bỗng cái ót lại bị Tố Tố vỗ một cái. Anh tức giận, quay đầu lại nhìn về phía bà xã giống như đóa hoa phù dung mới nở kia, nhíu mi trợn mắt: "Này, tạo sao em lại đánh anh như vậy?"
Ngón tay của Tố Tố ra sức chỉ vào trên màn hình của máy tính, chỉ vào cái tên tài khoản của anh, mà anh đã tùy tiện viết loạn ở trên đó. Cô vừa cười vừa nói vẻ đầy tức giận: "Sở Lăng Xuyên, không thể nhìn ra anh lại là người thô tục như vậy đấy, một cái tên như thế kia mà anh cũng có thể dựng lên được!"
"Anh đã dựng lên cái tên như thế nào?" Sở Lăng Xuyên quay lại, tầm mắt nhìn vào cái tên tài khoản mà mình chọn. Có cái gì kỳ quái sao, không có mà! anh đã đánh lung tung một chuỗi các chữ cái: moni người ta.
Ngón tay mảnh khảnh của Tố Tố chỉ vào cái tên tài khoản của anh phiên dịch: "Sờ, người ta, meo, meo. . . (*). Sở Lăng Xuyên, một cái tên đầy sự YD (dâm đãng) như vậy mà anh cũng nghĩ ra được hay sao? Khà khà!"
(*) monimimi: Tố Tố chiết tự dòng chữ tên tài khoản của Sở Lăng Xuyên theo âm đọc của tiếng Trung: Mo (摸): âm đọc là “Mạc”, nghĩa của từ là sờ mó. Ni (你): âm đọc là “Nhĩ”, nghĩa của từ là anh; chị; ông; bà; mày (chỉ một người). Ta; người ta – chỉ đại từ nhân xưng của ngôi thứ hai cả số ít và số nhiều. Mi (咪): âm đọc là “Mi”, nghĩa của từ là: meo meo (từ tượng thanh, tiếng mèo kêu).
Nói xong, Tố Tố cố đè nén lại một trận cười như điên. Cô cười đến mức gần như muốn đập vỡ cả bàn rồi. Mà Sở Lăng Xuyên nghe Tố Tố phiên dịch một chuỗi chữ cái kia như vậy, cũng cười văng lên. Anh cười đến nghiêng ngả, vừa lôi vừa kéo Tố Tố vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cô. Anh cười, đến mức nói cũng không thể nói nên lời. . . .