Editor: Mẹ Bầu
An Quốc Đống hiểu rõ, chỉ cần ông không buông tay với vụ án kia, người nhà của ông sẽ tùy thời phải nhận sự uy hiếp. Nhưng chức trách cùng sứ mệnh của mình, ông không thể trốn tránh, mà ông cũng sẽ không thể trốn tránh, không sợ uy hiếp, cũng sẽ không thể thỏa hiệp.
Nhưng mà, chuyện này không có nghĩa là ông không lo lắng cho an toàn của người nhà của mình. Con gái, vợ, cháu ngoại, đều là người thân của ông. Khó có thể bảo đảm rằng những người đó sẽ không tiếp tục lại xuống tay lần nữa. Cho nên ông quyết định sẽ dời người nhà của mình đi. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Như vậy việc ông sẽ không phải lo trước lo sau, khi thực hiện điều tra vụ án giết người này nữa: "Tôi tính như thế này xem có được không: Tố Tố mang theo đứa nhỏ đi đến doanh trại ở cùng với Xuyên tử một thời gian ngắn. Còn Nguyệt Hương, bà về quê ở cùng với cha mẹ đi."
"Ông xã, tôi đi rồi, còn một mình ông thì biết làm thế nào đây?" Rõ ràng Lý Nguyệt Hương cũng đang rất lo lắng. Thời điểm An Quốc Đống chưa làm lãnh đạo, bà lo lắng đề phòng, sợ ông gặp chuyện không may. Hiện tại ông đã làm lãnh đạo, không ngờ được rằng lại càng lo lắng nhiều hơn. Vậy mà, bây giờ lại xảy ra loại chuyện như thế này.
"Ba, con cũng không đi đâu hết, chúng con và mẹ đi hết như vậy, ở nhà chỉ còn có một mình ngài, chúng con lại càng lo lắng."
"Ba, con có thể đón cả mẹ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cả Tố Tố và đứa nhỏ đi được. Chỉ là, còn lại một mình ngài ở nhà…" Sở Lăng Xuyên nói vẻ lưỡng lự. Mọi người trong nhà đều đi rồi, An Quốc Đống phải làm sao bây giờ?
"Ba sẽ không có chuyện gì đâu. Trong nhà không có người, ba sẽ ở lại trong cục. Vụ án nên làm thì vẫn phải làm, cần phải điều tra thì vẫn phải điều tra. Đây là trách nhiệm mà cũng là sứ mệnh của ba. Ba không tin, bọn chúng có thể càn rỡ bao lâu nữa đâu." An Quốc Đống nói xong liền có chút kích động lên.
Tố Tố nghĩ những người đó muốn làm hại cô, trừ bỏ sợ bị hại, cô cũng có sự tức giận. Những người này thật sự là đã phát rồ rồi, "Ba, con không đi, con còn phải đi làm. Con đi rồi thì chính là đại biểu cho việc con sợ bọn chúng. Dieendaanleequuydonn Con tin tưởng, rất nhanh bọn chúng cũng sẽ bị lôi ra trước công lý thôi."
An Quốc Đống nóng nảy, có chút tức giận, nói giáo huấn Tố Tố: "Con, đứa nhỏ này, không chịu suy nghĩ vì mình, thì cũng phải suy nghĩ vì Tiểu Bao Tử chứ."
Tố Tố nhìn sang con trai, rồi nhìn lại ba ba. Cô không thể bỏ lại ba ba, nhưng cũng không thể không suy nghĩ cho con trai. Ngộ nhỡ bọn chúng xuống tay với con trai, thì cô biết làm sao bây giờ?
Sở Lăng Xuyên nói với An Quốc Đống: "Ba, chúng ta đi đến thư phòng nói chuyện một chút đi."
Tố Tố nóng nảy, "Không được, @MeBau*[email protected]@ có chuyện gì không thể nói với chúng ta chứ, phải cho chúng ta biết. Cứ nói chuyện ở tại đây thôi."
Sở Lăng Xuyên nâng tay xoa xoa lên cái đầu nhỏ của cô, "Ngoan, đây là chuyện của đàn ông. Nhiệm vụ của em là chăm sóc tốt cho mẹ và Tiểu Bao Tử, nghe lời đi."
Thời điểm mấu chốt, Sở Lăng Xuyên thật là chủ nghĩa đàn ông mà. Tố Tố hướng về phía anh nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa, Được rồi, cô nghe lời, không nghe lời nói của ông xã, thì còn nghe lời của ai nữa đây?
Sở Lăng Xuyên cùng An Quốc Đống đi thư phòng, hai người ngồi xuống đối diện với nhau. An Quốc Đống nhìn Sở Lăng Xuyên, hỏi: "Nói xem, con có ý kiến như thế nào về chuyện này."
"Ba, con và ngài đều giống nhau, cùng đều để ý và lo lắng cho sự an nguy của Tố Tố, đứa nhỏ, còn có cả mẹ nữa. Bất quá con có ý nghĩ như thế này, nếu chúng ta đều để cho người nhà tránh né đi, quả thật có thể cam đoan nhất thời sẽ được an toàn.
Thế nhưng mà, tránh né chỉ là một phương pháp khi giải quyết công việc. Tại sao không chúng ta dùng kế dẫn xà xuất động (*). Ba, hiện tại kẻ đang muốn đối phó với ngài bây giờ nhất định là một đám phần tử tội phạm đặc biệt. Cho nên luôn luôn khó có thể tìm được đột phá khẩu (**).
(*) Dẫn xà xuất động: Dụ rắn ra khỏi hang để đánh.
(**) Điểm trọng yếu của vị trí tuyến phòng ngự của đối phương: Từ này hay được dùng trong quân sự, tìm cách để đánh địch: tìm điểm yếu của địch để chọc thủng. từ đó phá vỡ tuyến phòng ngự của đối phương.
Con nghĩ rằng, trước khi truy bắt người hành hung, chúng ta phải tìm hiểu nguồn gốc từng bước một. Bọn chúng là loại người như vậy, cho nên, một là sẽ gỡ bỏ những mối liên quan, hai là sẽ trốn tránh đi. Đã không có cách nào trực tiếp động thủ từ phía trên, không bằng chúng ta đi từ tầng thấp nhất. Từng chút từng chút tiến dần lên trên. Giống như leo núi vậy, phải leo từ phía chân núi, đến cuối cùng mới có thể đi lên đỉnh núi được."
An Quốc Đống trầm tư một lúc. Đối với người con rể này, ông thực sự càng ngày càng hài lòng, không hổ là người đã từng trải qua làm lính trinh sát: "Con nói tiếp đi."
"Ba, hiện tại ra loại chuyện như thế này, ngài không thể chùn tay được. Ngược lại, lại càng cần phải chèn ép mạnh mẽ nhiều thêm. Hơn nữa còn phải nỗ lực chiến đấu với bọn chúng tới cùng, cũng là để nói cho bọn chúng biết, bọn chúng càng càn rỡ, thì ngài lại càng không chịu chùn tay. Cho dù bọn chúng có đe dọa, thì ngài cũng không hề chùn tay.
Làm cho bọn chúng phải sợ, nếu đã sợ ngài, bọn chúng sẽ không dám lại hành động thiếu suy nghĩ làm thương tổn hại đến thân nhân của chúng ta. Nếu bọn chúng còn không sợ, vậy thì bọn chúng còn sẽ động thủ. Đến lúc đó chính là lúc chúng ta bắt đầu thu thập bọn chúng. Về phần tuyên bố khống chế thế nào, con nghĩ rằng, đây là sở trường của ngài rồi."
Sở Lăng Xuyên nghĩ đến việc anh sẽ nghỉ phép. Tuy rằng anh đang giữ cương vị là Phó Đoàn Trưởng, lúc trước cũng đã từng nghỉ phép rồi. Bất quá, kỳ nghỉ phép này lại khác hẳn so với kỳ nghỉ phép bình thường khác. Đó là do anh chấp hành xong hai năm làm nhiệm vụ, nên thủ trưởng đặc biệt cho phép anh được nghỉ.
Hơn nữa chiếu theo quy định, anh có ba mươi ngày nghỉ phép. Lúc trước anh mới chỉ nghỉ có hai mươi ngày. Cho dù thế nào, hiện tại người nhà đang cần anh, hơn nữa, tánh mạng con người là quan trọng. Anh phải tranh thủ nghỉ ngơi, bảo vệ cho người nhà được an toàn.
Bởi vì anh hiểu rõ, Tố Tố và Lý Nguyệt Hương cũng sẽ không đi đâu hết. Hai mẹ con họ đều không cách nào bỏ lại An Quốc Đống một mình, chiến đấu hăng hái một mình. Mà Sở Lăng Xuyên anh lại rất yêu Tố Tố, cũng rất yêu cái nhà này, đương nhiên anh cũng không muốn bỏ lại cha vợ một mình như vậy.
Trong lúc An Quốc Đống dường như còn đang ở do dự, Sở Lăng Xuyên lại nói: "Ba, ngài cứ yên tâm, con sẽ xin nghỉ phép. Cho dù thế nào, con nhất định sẽ bảo vệ người nhà của chúng ta được an toàn. Ngài có thể không tin được người khác, nhưng nhất định ngài phải tin vào con chứ ạ, có phải không?"
An Quốc Đống nghe thấy Sở Lăng Xuyên nói một hồi như vậy, rốt cuộc cục gạch trong lòng ông đã được hạ xuống. Nếu như lúc này Sở Lăng Xuyên có thể nghỉ phép được, như vậy thật sự là quá tốt rồi.
Sở Lăng Xuyên đã từng trải qua làm lính trinh sát, hơn nữa lai còn là lính trinh sát ưu tú nhất trong lính trinh sát. Một mình anh có thể so sánh được với mười người cảnh sát ở trong cục cảnh sát, có khi đến hai mươi người hoặc là nhiều hơn nữa.
Cho dù là không tin tưởng được ở người khác, làm sao ông có thể không tin tưởng được người con rể, đã từng làm lính trinh sát suốt bao nhiêu năm như vậy chứ. Sở Lăng Xuyên có thể bảo vệ được cho người nhà được an toàn, thật là tốt, tốt quá.
Hai người còn đang nói chuyện, thì cánh cửa thư phòng bị đẩy ra. Tố Tố liền xông vào, tất cả mọi chuyện cô cũng đều đã nghe được rồi: "Ba, con cũng không sợ, có ngài có Sở Lăng Xuyên, con cũng không sợ một chút nào hết. Nếu cần phải “dẫn xà xuất động”, con nghĩ rằng, con có thể đảm nhiệm được việc này."
An Quốc Đống lạnh mặt liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, "Cái con bé này, không cần đến con phải mạo hiểm."
Tố Tố không vui, bắt đầu nói tự tâng bốc lên rồi, "Ba, ngài phải tin tưởng con gái của ngài đã được di truyền gien ưu tú của ngài chứ. Vào thời khắc mấu chốt, con tuyệt đối trầm ổn bình tĩnh, hơn nữa còn tuyệt đối nhanh trí dũng cảm."
Nhìn đứa con gái mà mình thương yêu nhất, An Quốc Đống nở nụ cười. Cũng thật là đáng tiếc, nếu như con gái của ông mà làm cảnh sát, nhất định sẽ là một cảnh sát tốt. Đáng tiếc là không thể như ý nguyện được. Quả thật, về tâm lý và tố chất thì Tố Tố đúng là vẫn có thể. Nếu như là người bình thường gặp phải chuyện như vậy, phỏng chừng đến ngay cả việc ra đến cửa thôi, cũng không dám đi ra ngoài rồi. Vậy mà người giống như Tố Tố vẫn còn muốn đi dụ rắn ra khỏi hang như thế này, đại khái cũng không nhiều lắm.
"Ừ, ba ba tin tưởng ở con gái của ba ba, thực sự đúng là một người cơ trí dũng cảm."
Hắc hắc! Tố Tố nở nụ cười, cũng cầm lấy bàn tay to của Sở Lăng Xuyên. Cô nhìn anh, nở nụ cười, tâm ý tương thông, tình cảm nồng đậm. Cho dù có gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa, cô cũng không sợ, bởi vì cô đã có anh rồi! Anh nhất định sẽ bảo vệ cho cô.