Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 132: Sự ấm áp




Editor: Mẹ Bầu

     Thời điểm cô còn đang rối rắm, anh sờ sờ đầu cô, trầm giọng nói: "Ngày mai nghĩ tiếp, ngủ đi."

     Tố Tố cựa quậy, bàn tay dừng ở vị trí dạ dày của anh, "Dạ dày của anh như thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không? Bác sĩ nói như thế nào?"

     Sở Lăng Xuyên nói vẻ không được vững tâm lắm: "Đã kiểm tra rồi, vấn đề không nghiêm trọng lắm. Hôm nay đã được truyền dịch rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là tốt thôi."

     Tố Tố thở dài, @MeBau*[email protected]@  "Thôi, lần này là tình huống đặc biệt, tạm thời không truy cứu anh nữa. Nhưng mà lần sau anh đừng nên như vậy nữa, sẽ làm tổn thương đến thân thể. Tiểu Bao Tử biết ba ba như vậy sẽ đau lòng. Anh đừng quên anh đã từng cam đoan trước em và con trai là sẽ không tiếp tục uống rượu nữa."

     "Không có lần sau nữa đâu, ngủ đi!"

     Cả đêm hai người chỉ đơn thuần ôm nhau, dựa vào nhau mà ngủ như vậy. Tô Tố ở trong lòng Sở Lăng Xuyên tìm kiếm cảm giác an toàn. Còn anh thì tìm kiếm sự ấm áp lẫn sự kiên định tinh thần từ trên người cô.

     Buổi sáng, Tố Tố bị đánh thức dậy bởi tiếng gào to. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Cô mệt đến mức không sao mở mắt ra được. Vốn dĩ đang muốn tiếp tục ngủ, nhưng lại mơ mơ màng màng nhớ tới, hiện tại cô không phải là đang ở nhà, mà là ở trong bộ đội. Mà cô còn phải đi làm.

     A! Trời ạ! Cô sẽ không bị đi muộn chứ! Tố Tố giật mình một cái hoàn toàn tỉnh hẳn, cũng bật người ngồi dậy. Cô dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên từ bên ngoài tiến vào.

     Anh mặc trên người bộ trang phục để đi tập luyện, râu cũng đã cạo sạch sẽ. Nhìn Sở Lăng Xuyên mặc chỉnh tề, cũng rửa mặt xong xuôi, Tố Tố dụi dụi ánh mắt, lười biếng hỏi: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Anh thức dậy từ bao giờ vậy, sớm như vậy sao?"

     "Không bao lâu." Sở Lăng Xuyên nói xong người cũng đã ngồi xuống ở cạnh giường. Bàn tay to của anh nắm giữ hai bàn tay của cô, ghé mặt tiến đến trước mặt cô, dùng sức hôn hai lần ở trên môi cô mới chịu bỏ qua: "Nếu không em xin lãnh đạo của trường học cho nghỉ phép đi, được không?"

     Tố Tố không nhịn được nhấp môi một chút. Từ hơi thở đều là hương vị nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi của anh: "A, không được! Vừa mới khai giảng em lại muốn xin nghỉ, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn như vậy thực sự là không có trách nhiệm đối với học sinh và công việc của em."

     Sở Lăng Xuyên nâng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc bù xù của cô, "Vậy thì mau chóng dậy đi. Điểm tâm ở trong nồi, anh phải đi ra tập thể dục buổi sáng, một lát không thể đưa em về được. Xe của em, anh đã lấy về đây giúp em rồi. Lúc trở về em chú ý an toàn, không được chạy nhanh, còn nữa, ngày mai không cho phép em chạy tới nơi này nữa, anh sẽ lo lắng."

     "Thực xin lỗi! Em đã làm cho anh phải lo lắng. Thân thể của anh không được thoải mái, mới sáng sớm còn phải giúp em đi lấy xe về nữa." Tố Tố nói vẻ áy náy, " Thân thể của anh không được khỏe, vẫn còn phải ra tập thể dục buổi sáng nữa sao? Không phải là cần phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"

     Cô nhóc này đã biết lo lắng cho anh rồi! Chuyện ngày hôm qua đã kích thích cô, khiến cho thái độ của cô đã có biến hóa rất lớn, bất quá cụ thể là biến đổi được bao nhiêu, thì anh thật còn chưa biết, "Tập thể dục thì anh vẫn phải ra tập, không thể yếu ớt như vậy được. Sức khỏe của chính anh thế nào tự anh biết chứ! Không có chuyện gì đâu."

     Nhìn Sở Lăng Xuyên nói thoải mái như thế, đoán chừng là vì anh sợ cô lo lắng, lại nghĩ đến việc anh nói không giữ lời. Tố Tố liền xoắn lấy vạt áo trước của anh một phen, hung dữ nói cảnh cáo anh: "Không cho phép anh còn tiếp tục uống rượu, có nghe hay không? Người vi phạm sẽ bị dùng gia pháp để chỉnh sửa! Anh phải uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng giờ nhé."

     "Được rồi!" Sở Lăng Xuyên nói vẻ mặt thành thật, sau đó lại hôn một cái ở trên môi cô, nhắc nhở cô: "Em mà còn ngủ nướng nữa, một lát nữa thực là không còn kịp rồi."

     "A!" Tố Tố hô nhỏ một tiếng buông lỏng tay ra. Cô giống như kẻ điên, lao vội xuống giường, vừa chạy ra ngoài phòng ngủ vừa kêu to: "Anh mau chóng đi làm việc của anh đi, em về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh!"

     Tố Tố vội vội vàng vàng đi rửa mặt, Sở Lăng Xuyên cũng đứng dậy rời đi đi ra tập thể dục buổi sáng. Tâm tình của anh so với hai ngày trước đã tốt hơn một chút. Sở Lăng Xuyên nghĩ, đây chính là công lao của Tố Tố, cô đã làm cho anh phát tiết tất cả bi thương trong lòng ra ngoài.

     Hơn nữa, chuyện làm cho Sở Lăng Xuyên cao hứng thêm nữa, chính là sự quan tâm của cô đối với anh. Mặc dù đã quá nửa đêm rồi, cô còn dọa anh tâm can muốn tê liệt. Thế nhưng mà, hành vi của cô lại luôn luôn nói cho anh biết rằng, cô đã bắt đầu để ý anh, quan tâm đến anh, thậm chí sẽ đau lòng vì anh, hơn nữa cô lại còn ghen tuông nữa. Có lẽ, sự tình yêu của cô đối với anh đã trở lại một chút rồi.

     Trái tim lạnh giá như băng và tràn đầy u ám của anh, đã bị luồng ánh sáng mặt trời của cô xé toạc ra. Khiến cho anh từ trong bóng đêm đã tìm kiếm được một tia nắng sáng sủa và ấm áp. Bảo bối, anh có em và con trai, thật là tốt.

     Thời điểm Sở Lăng Xuyên đi luyện tập, Tố Tố đại chiến một hồi ở trong phòng vệ sinh, nhanh chân nhanh tay rửa mặt mũi. Sau đó cô liền đi đến phòng bếp để ăn điểm tâm, ăn bát cháo gạo nếp, trứng gà, còn có cả món khoai tây thái sợi. Đây đại khái là lương thực duy nhất còn lại trong nhà rồi.

     Tố Tố vội vội vàng vàng ăn điểm tâm, rồi sau đó hùng hùng hổ hổ rời đi. Cô lái chiếc xe đêm qua đã cùng cô trải qua một đêm kinh hồn. Cô cho xe chạy về hướng về nhà của mình, tâm tình cũng đã tốt lên rất nhiều.

     Tuy rằng bởi vì ra đi của Triệu Đình Phương khiến cho trong lòng cô vẫn còn có tiếc nuối và áy náy đến lợi hại. Nhưng ít nhất, cô không cần phải suy nghĩ lung tung nữa. Giữa anh và cái cô bác sĩ Chung kia không có gì, anh cũng không hề trách cô. Nhưng mà sự tiếc nuối cũng vẫn còn lưu ở trong lòng bọn họ, vĩnh viễn cũng cách nào giải thoát và xóa sạch đi được.

     Tố Tố đã tận lực chạy về rồi, thế nhưng cô đi làm vẫn bị muộn một chút, bị  phê bình một trận. Sau giờ học, thời điểm tan học, Sở Lăng Xuyên cũng gọi điện thoại, tỏ vẻ an ủi đối với sự vất vả của cô. Anh cũng dặn cô buổi tối ngàn vạn lần không được đi đến bộ đội nữa, ngoan ngoãn đi về nhà cùng với Tiểu Bao Tử và ba mẹ.

     Tố Tố không cam lòng đáp ứng với anh. Trong lòng cô nghĩ đi như vậy quả thật là rất gấp gáp. Hơn nữa, cô cũng không dám đi đường đêm nữa rồi, tan tầm đến nơi doanh trại, trời cũng gân như là tối đen. Cô cũng hơi sợ rồi.

     Nói chuyện điện thoại với Sở Lăng Xuyên xong, cô nhanh chóng gọi điện thoại về cho nhà. Cô nhớ con trai rồi chứ sao. Tố Tố gọi điện thoại về, người nghe điện thoại dĩ nhiên là Tiểu Bao Tử đáng yêu: "A lô…  a lô,  a lô?"

     Cậu nhóc dùng giọng nói nghịch ngợm nói câu a lô a lô còn lớn hơn cả người gọi điện thoại về, sau đó hỏi lại: "Tìm ai vậy ạ? Bà ngoại? Ông ngoại? Cục cưng? Mẹ?"

     Tố Tố nghe giọng nói của con trai như vậy, liền không nhịn được mà bật cười lên, cũng nói trêu chọc cậu nhóc: "Là Tiểu Bao Tử phải không? Tôi là mẹ của Tiểu Bao Tử đây. Xin hỏi Tiểu Bao Tử có nhà hay không vậy?"

     "Ha ha..." Trong di động truyền đến một tràng tiếng cười vui vẻ của Tiểu Bao Tử. Rồi sau đó giọng nói non nớt ngây thơ của cậu nhóc lại vang lên: "Mẹ! Về nhà đi, ôm cục cưng."

        Nghe giọng nói của con trai, tâm tình của Tố Tố rộng rãi thoải mái hơn rất nhiều. Cô mỉm cười, cũng dịu dàng nói: "Mẹ bây giờ còn đang đi làm nhé! Sau khi tan tầm, mẹ liền về nhà, cục cưng phải nghe lời nhé."

     "Vâng."