Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 127-4




Editor: Mẹ Bầu

     Tiểu Nhiên không khỏi nhíu mày, ngày hôm nay thế nào vậy nhỉ! Hi người đàn ông lại cùng hẹn nhau gọi điện thoại đến, không để cho cô được thoải mái ăn cơm nữa sao. Vốn đã nghĩ không nhận cuộc gọi, thế nhưng mà Tiểu Khả Ái lại đang ở chỗ của anh, cho nên cô vẫn nhận điện thoại. Vừa mới bấm nhận cuộc gọi xong, thì từ bên trong thấy truyền đếngiọng nói của Tiểu Khả Ái: "Mẹ, Khả Khả muốn mẹ."

     Tiểu Nhiên nghe được giọng nói của con gái, trong nháy mắt trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng vừa rồi. Cô cười tủm tỉm, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy Tiểu Khả Ái, @MeBau*[email protected]@ ở cùng với ba ba chơi đùa không thích hay sao?"

     "Khả Khả nhớ mẹ!." Tiểu Khả Ái rầu rĩ nói, dường như không được vui vẻ. Con gái đã làm cho Tiểu Nhiên không còn một chút lực miễn dịch nào, "A lô, một lát nữa mẹ đi đón con có được hay không?"

     Tiểu Nhiên nói xong, trong di động liền truyền đến giọng nói của Thiệu Minh Thành m, "Anh và Tiểu Khả Ái đang ở cửa nhà em đây. Trong nhà không có người. Em đang ở chỗ nào, để anh đưa Khả Khả tới chỗ em luôn!"

     "Tôi…" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tiểu Nhiên muốn nói vị trí hiện tại của cô, nhưng lại nghĩ đến Giản Ngọc Sanh đã sắp tới, "Vậy anh trước hãy mang Tiểu Khả Ái đi đến một nơi nào đó mát mẻ một chút, tôi lập tức trở về."

     Bên kia Thiệu Minh Thành vừa nghe thấy Tiểu Nhiên nói như vậy, cảm thấy chuyện có vấn đề. Chuyện gì có thể làm cho cô không còn chú ý tới Tiểu Khả Ái, không nhanh chóng gấp gáp trở về như vậy. Kỳ thực anh căn bản không phải đang ở cửa nhà cha mẹ của Tiểu Nhiên, mà là đang ở trong nhà mình: "Anh đang có việc bận, không có thời gian để chờ, em mau chóng nói địa chỉ đi, anh sẽ đưa Khả Khả qua đó."

     Tiểu Nhiên bất đắc dĩ, đành phải nói ra địa chỉ. Cô vừa cúp máy xong thì lại vừa vặn nhìn thấy Giản Ngọc Sanh đến nơi này. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Tác phong của anh ta thực nhanh nhẹn! Đúng là có sức quyến rũ của nam tính. Thời điểm hai người chia tay nhau không có gì gọi là thích thú. Cho nên, cô chỉ có thể nói được một câu khách khí: "Phiền toái anh phải chạy đến đây một lần rồi."

     Giản Ngọc Sanh trước chào hỏi cùng với Tố Tố và Hàm Hàm, rồi sau đó ngồi ở phía đối diện với Tiểu Nhiên, đưa thứ gì đó trong tay cho cô, nhưng lại không có ý định rời đi: "Anh hi vọng chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút."

     "Ngày khác đi, được không?" Hôm nay thật không phải là thời điểm tốt để nói chuyện,die,n;da.nlze.qu;ydo/nn một lát Thiệu Minh Thành sẽ mang theo Tiểu Khả Ái tới nơi này. Hơn nữa, cô cảm thấy cũng không có chuyện gì hay để mà nói chuyện với nhau nữa rồi. Hai người đã chia tay rồi, mà Giản Ngọc Sanh cũng vĩnh viễn không có cách nào để giải quyết vấn đề giữa anh với người vợ trước. Cô thật sự đã không ôm hy vọng gì nữa rồi.

     Giản Ngọc Sanh nhìn Tiểu Nhiên, "Sẽ không chiếm dụng rất nhiều thời gian của em đâu, chỉ năm phút đồng hồ là được rồi."

     Tiểu Nhiên cũng không phải là người rối rắm hay ngại ngùng. Giản Ngọc Sanh đã nói như vậy, cô cũng không còn cự tuyệt nữa, đứng dậy, nói với Tố Tố và Hàm Hàm: "Hai người các cậu cứ ăn trước đi!"

     Tố Tố và Hàm Hàm gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Tiểu Nhiên đi ra ngoài, Giản Ngọc Sanh cũng đi theo ra ngoài. Bên ngoài cực kỳ nóng, Tiểu Nhiên cùng Giản Ngọc Sanh đứng ở dưới một thân cây ven đường.

     Ở nơi này mà đàm luận về vấn đề tình cảm thì dường như có chút không được lịch sự lắm, bất quá cũng không sao. Hai người đầu tiên là trầm mặc, cuối cùng Giản Ngọc Sanh mở miệng trước: "Nhiên Nhiên, anh biết, từ khi mẹ của Dương Dương trở về, anh đã khiến cho cuộc sống của chúng ta trôi qua hỏng bét! Là anh đã làm không tốt, đã làm cho em không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

     Nhưng mà, anh thật sự nghĩ muốn cùng với em. Em nói chúng ta thử sống cung, anh đã đáp ứng với em. Em nói không làm giấy đăng ký kết hôn, anh cũng làm theo em. Anh đã một mực ở đó chờ đợi em đáp ứng lời cầu hôn của anh, thế nhưng mà, em luôn nói không.

     Mới đầu em nói là muốn khảo nghiệm anh. Sau này nói là vì mẹ của Dương Dương. Anh nghĩ rằng, có lẽ em căn bản vốn dĩ không muốn thật sự sống cùng với anh. Nhớ đến cái lần em đã hỏi anh, hỏi anh có yêu em hay không? Lúc đó anh đã lảng tránh trả lời về vấn đề này.

     Anh… thật sự rất yêu em, Nhiên Nhiên à! Anh muốn em gả cho anh, cùng anh tạo thành một gia đình chân chính. Anh nghĩ muốn em yêu anh, cho dù chỉ có một chút mà thôi. Hiện tại, anh thật rất muốn biết, em có yêu anh hay không. Cho dù chỉ là trong nháy mắt, ở trong lòng của em đã từng bao giờ tồn tại hình ảnh của anh hay không? Có không? Nhiên Nhiên, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, đã từng bao giờ em đặt anh ở trong lòng em hay không?"

     Trái tim của Tiểu Nhiên vẫn cực kỳ đau đớn! Yêu ư, cô thật sự không có cách nào trả lời anh được, bởi vì trái tim của cô đang đặt ở một người khác, người kia cho cô bao nhiêu tình yêu thì có bấy nhiêu tổn thương, lại còn là cực kỳ nghiêm trọng.

     Tình cảm của cô đối với Giản Ngọc Sanh cũng thực là phức tạp, không thể nào có thể khái quát là yêu hay không yêu. Một khoảng thời gian tương đối lâu như vậy, anh giống như là hơi thở của cô, sự hiện hữu của anh chính là thói quen của cô. Thói quen mỗi buổi sáng tỉnh dậy lại nhìn thấy anh. Hết thảy hết thảy mọi thói quen của cô đều có anh. Hai người bọn họ giống như đã trở thành một khốii chỉnh thể, tách ra chính là sự lột bỏ, cực kỳ đau.

     Tiểu Nhiên không cách nào trả lời, cứ sững sờ đứng ở nơi đó. Ánh mắt của cô đầy phức tạp, trong bụng đầy rối rắm. Giản Ngọc Sanh nhìn thấy Tiểu Nhiên cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó không nói chuyện, không trả lời, anh cẩn thận từng ly từng tí, cúi xuống, tự tay cầm lấy tay của cô đang để ở hai bên cạnh. Tiện đà anh dùng sức kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy: "Nhiên Nhiên, cuộc sống không có em, anh thật sự rất khổ sở! Anh nhớ em, yêu em, nhớ Tiểu Khả Ái, cũng yêu Tiểu Khả Ái.

     Lâu như vậy, chúng ta đã là nhất thể, là người một nhà. Nếu trong lòng em vẫn còn có một chút về sự tồn tại của anh, thì em đừng rời khỏi anh, có được hay không? Anh sẽ không tái phạm phải những sai lầm giống như vậy nữa, sẽ không bao giờ còn để tái diễn lại cho em những ngày như vậy nữa! Từ lúc này đây, em hãy tin tưởng anh!"

     "Tôi. . . A!" Tiểu Nhiên đang bị khó chịu bởi những lời nói kia của Giản Ngọc Sanh, còn đang định nói lại điều gì đó, thì cánh tay bỗng bị kéo chặt lấy, tiếp theo đó, cô bị người ta túm lấy, kéo ra khỏi vòng tay ôm ấp của Giản Ngọc Sanh, ngã vào một vòng ôm ấp khác.

     Cô lờ mờ một chút, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy được Thiệu Minh Thành. Anh không nói hai lời, lôi cô bước đi. Tiểu Nhiên hôn mê, không chịu đi cùng anh, muốn cạy tay anh ra. Nhưng làm thế nào cũng không thể cạy ra được: "Thiệu Minh Thành, anh buông tôi ra!"

     Giản Ngọc Sanh sắc mặt trở nên âm trầm. Anh, đi nhanh lên trước, ngăn cản Thiệu Minh Thành: "Cô ấy đã bào anh buông cô ấy ra, anh không nghe thấy cô ấy nói gì hay sao?"

     Tay của Thiệu Minh Thành gắt gao cầm lấy cổ tay của Tiểu Nhiên. Anh lạnh lùng nhìn Giản Ngọc Sanh, nói gằn từng chữ: "Giản tiên sinh, có phải là anh đã quên mất, Mạc Tiểu Nhiên đã chia tay với anh rồi hay không? Cho dù anh có muốn bắt đầu lại một lần nữa, như vậy trước hết anh cũng cần phải thu phục người vợ trước của anh đi đã."

     Giản Ngọc Sanh còn đang muốn nói chuyện tiếp, thì chợt nghe được từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, kêu tên của anh. Giản Ngọc Sanh quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy người vợ trước của mình dắt theo con trai đang đi về phía anh.