Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 122-5




 Editor: Mẹ Bầu

     Tiểu Bao Tử xuỵt xuỵt xong liền bắt đầu lăn lộn ở trong nhà, cuối cùng cũng đã ép buộc làm cho hai người lớn vẫn đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự kia  phải tỉnh dậy. Tố Tố dụi dụi ánh mắt ngồi dậy, nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang ngồi ở dưới đất, bên cạnh thân mình là một đống những mảnh giấy bị xé bỏ, trong tay nhóc còn có một quyển sách gì đó, đang vội vàng xé rách ra.

     Tố Tố không nhịn được mà mở to hai mắt, chớp chớp vài cái, cũng lập tức vội vã đi xuống giường. Cô đi đến trước mặt Tiểu Bao Tử, nhìn xem thứ gì đó đang bị cậu nhóc xé rách trong tay kia. Trời đất quỷ thần ạ, đều là sách bảo bối của Sở Lăng Xuyên, vẫn luôn được đặt ở trên giá sách. Nhóc con này làm thế nào mà lấy xuống được kia chứ.

     Nếu Sở Lăng Xuyên tỉnh lại, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhìn thấy những quyển sách mà anh luôn trân quý kia đã bị con trai xé đến nát bươm như vậy, không biết có phải anh sẽ nổi nóng hét lên, vung một cái tát ra hay không? Cái con lừa kia tức giận lên thì có khi nào lục thân bất nhận (*) hay không?

(*) Lục thân bất nhận: Câu thành ngữ: chỉ người bị mất hết tính người lục thân (bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con) đều không nhận. Ý nói Tố Tố sợ một khi Sở Lăng Xuyên tức giận lên thì không cần để ý đến người thân.

     Xong đời rồi, sắp bùng nổ một cuộc chiến tranh rồi! Tiểu Bao Tử làm sao có thể chịu nổi cái con lừa nóng tính kia đây. Tố Tố hơi hoảng sợ, đang nghĩ phải làm thế nào để che dấu cho con trai được an toàn, để hủy thi diệt tích (*) những mảnh giấy vụn bị xé kia, thì Sở Lăng Xuyên đã tỉnh giấc. Anh ngồi dậy, nhìn hai mẹ con đang ngồi xổm ở trên mặt đất, còn có một đống giấy vụn bên cạnh, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), không khỏi hỏi: "Hai mẹ con em đang làm cái chuyện tốt gì vậy?"

(*) Hủy thi diệt tích: Thành ngữ. Nghĩa đen: Phá hủy thi thể (của người đã chết), xóa sạch dấu vết. Ý nói về sự che giấu đối với một hành động xấu. Trong đoạn văn trên, ý tác giả muốn nói Tố Tố muốn dọn dẹp sạch đống giấy vụn mà Tiểu Bao Tử đã xé từ mấy quyển sách của Sở Lăng Xuyên.

     Tiểu Bao Tử nhìn nhìn sang mẹ lại nhìn sang ba ba, lại nhìn lại thứ gì đó bị xé rách trong tay của mình, thuận miệng gọi ba ba, nước miếng liền nhỏ giọt rớt ra tí tách, cũng tiếp tục xé rách giấy trong tay.

     Tố Tố vừa thấy chuyện lớn không ổn, vội vàng ôm lấy Tiểu Bao Tử, cũng không quay đầu lại chạy luôn ra khỏi phòng ngủ. Chỉ vài bước chạy chậm, cô liền chạy tới trong thư phòng, đóng cửa lại, khóa trái, lại dùng ghế dựa chèn vào cho vững.

     Làm xong hết thảy những việc này, Tố Tố ôm lấy Tiểu Bao Tử ngồi ở trên ghế, sau đó mới thở phào một hơi dài, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. nhìn xem con trai ở trong lòng vẫn đang không rõ chân tướng chuyện gì. Tố Tố không nhịn được mà vuốt một cái lên cái mũi nhỏ của con trai. Nhóc con ạ, sấm đại họa sắp nổ đến nơi rồi đó, con có biết hay không hả?

     Sở Lăng Xuyên nhìn thấy bà xã ôm đứa nhỏ tránh né mình như tránh ôn dịch rồi chạy ra khỏi phòng ngủ như vậy, anh có chút khó hiểu. Chờ đến khi anh từ trên giường đi xuống dưới đất, nhìn thấy một số mảnh giấy vụn rơi ở trên mặt đất, rốt cục anh đã hiểu rõ vì sao lại thế này rồi.

     Ánh mắt anh trừng như chuông đồng lớn, bàn tay to nắm lên một ít những  mảnh giấy vụn, gần như là muốn phát cơn cuồng nộ ra rồi. Nhưng mà vừa nghĩ tới hình ảnh Tố Tố ôm con trai chạy trốn như vậy, anh lại bật cười.

     Anh cầm cái hót rác và cái chổi quét dọn những mảnh giấy vụn kia đi. Sau đó quan sát một chút hướng đi của hai mẹ con, liền đi về phía cửa thư phòng. Anh đưa tay đẩy đẩy cửa. Cửa đã bị khóa trái rồi, liền ở bên ngoài kêu: "Bảo bối, xuất hiện đi."

     Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử ngồi ở trên ghế, nghe thấy được giọng nói của Sở Lăng Xuyên thì có chút cẳng thẳng. Sau khi liếc mắt nhìn nhau cùng với con trai đang ôm ở trong lòng một cái, cô mới nói: "Em… hai mẹ con em không ra, trừ phi ngươi anh cam đoan không phát hỏa, không dọa nạt con trai!"

     Sở Lăng Xuyên không nhịn không cười, nhưng cũng nói cam đoan: "Được, anh cam đoan không phát hỏa, không dọa nạt con trai, mau đi ra đây!"

     Nói xong, liền nghe thấy ở bên trong một hồi tiếng động. Tiếp theo anh đẩy đẩy cánh cửa. Cửa mở ra, chỉ thấy Tố Tố đang ôm Tiểu Bao Tử đứng ở bên cạnh bàn máy tính. Cả hai mẹ con mắt đều mở trừng tròn căng, nhìn sang ánh mắt của anh. Trong ánh mắt có chút hơi sợ hãi của Tố Tố vẫn mang theo chút gì đó hung hãn. Còn trong mắt của Tiểu Bao Tử thì lại tràn đầy sự nghi hoặc.

     Nhìn thấy anh tiến vào, cậu nhóc thế nhưng lại vỗ hai bàn tay nhỏ khanh khách cười rộ lên, để lộ ra vài cái răng trắng, còn nhỏ giọt ra vài giọt nước miếng, ngọt ngào gọi anh: "Ba ba, ôm."

     Nhìn thấy bộ dáng này của hai mẹ con, cho dù tính khí của anh có thực sự nóng nảy, thì cũng không thể nào phát ra được. Huống chi, anh đã sớm không còn cáu kỉnh nữa rồi! Sở Lăng Xuyên sải bước qua, ôm lấy con trai từ trong lòng bà xã ra, nhóc hung hăng hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc. Vật nhỏ này thật sự rất có lỗi rồi, nhưng mà anh không thể hung dữ được, không thể mắng được, mà cũng không thể trừng phạt được! Anh chỉ có thể dạy dỗ cẩn thận cho cậu nhóc một bài học là tốt nhất.

     Sách bị xé nát ra như vậy người thực sự bị làm cho cảm thấy đau đầu chính là Sở Lăng Xuyên. Nhưng đợi đến lúc Tố Tố nhìn đến góc tường phòng ngủ thấy bãi nước tiểu kia thì người đau đầu lại chính là cô. Vì sao có cái bô để tiểu tiện mà cậu nhóc này lại không chịu sử dụng đây? Bất quá, nhóc không đái dầm lên trên người cô, thì cô đã cám ơn trời đất rồi.

     Tố Tố quét dọn phòng ở trông nom con trai. Sở Lăng Xuyên đi chuẩn bị làm điểm tâm. Chờ sau khi một nhà ba người ăn điểm tâm xong thì đã hơn mười giờ rồi. Thiệu Minh Thành gọi điện thoại tới, nói vào giờ ngọ sẽ tụ họp, dặn anh rằng phải mang theo vợ con.

     Việc được đi ra khỏi cửa, người cao hứng nhất đương nhiên là Tiểu Bao Tử rồi, tuy còn nhỏ, cũng phải mặc quần áo đàng hoàng. Cậu nhóc mặc chiếc áo  phông và chiếc quần sooc nhỏ, đầu đội chiếc mũ rộng vành, vừa mát mẻ lại vừa đáng yêu.

     Tất cả mọi người chuẩn bị xong, sau đó Sở Lăng Xuyên một tay ôm Tiểu Bao Tử, một tay nắm tay Tố Tố rồi xuất phát. Hình ảnh một nhà ba người ở cùng nhau, nhìn thậtt đẹp, thật ấm áp.

     Địa điểm tụ tập là quán món cay Tứ Xuyên mà La Vĩ Khôn đã mua. Lần này tới đây, Tố Tố phát hiện ra tên nhà hàng đã được sửa lại một chút thành nhà hàng vị cay Hàm Phủ. . . Bọn họ đến nơi thì Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn đã ở đó rồi.

     La Vĩ Khôn giống như điên, vừa nhìn thấy Tiểu Bao Tử liền nhanh chóng cướp lấy nhóc từ trong lòng Sở Lăng Xuyên, rồi đùa giỡn với Tiểu Bao Tử. Thiệu Minh Thành khẽ cười một tiếng, nói: "La Vĩ Khôn, cậu đã thích trẻ con như vậy, hãy mau chóng tìm người sinh ra một đứa. Đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn chưa được làm cha."

     "Người đã lựa chọn được rồi, chỉ có điều là người ta không chịu thôi." La Vĩ Khôn buồn bực nói, cũng đặt Tiểu Bao Tử lên trên vai mình, xoay trái xoay phải cố ý hù dọa Tiểu Bao Tử. Anh nào có biết Tiểu Bao Tử đã sớm được rèn luyện trên bờ vai ở Sở Lăng Xuyên rồi. Chẳng những nhóc con không chút sợ hãi mà còn vui vẻ reo cười không ngừng.

     Tố Tố không nhịn được liền hỏi: "Ai vậy?"

     La Vĩ Khôn nhìn Tố Tố, nở nụ cười, một mặt nịnh nọt nói: "Chị dâu, chị xem nơi này đều là đàn ông cả. Nếu không chị hẹn Hàm Hàm đến đây đi, mọi người cùng nhau vui vẻ náo nhiệt."

     A! Hiện tại La Vĩ Khôn vẫn còn đánh chủ ý lên Hàm Hàm kia à? Chính là, Hàm Hàm đã bị tổn thương quá nặng, phỏng chừng trò chuyện tình cảm một chốc chắc là không được, chuyện chấp nhận La Vĩ Khôn một lần nữa, nghe chừng càng không phải là chuyện dễ dàng.