Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 120-5




Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên cứ gắt gao ôm lấy Tố Tố như vậy. Cô khóc không nói ra được thành lời, anh cũng khổ sở không nói được ra lời. Giờ phút này, điều anh có thể làm chính là cho cô một bả vai, để cho cô khóc thoải mái. Cô khóc đến trời đất mù mịt! Cô đã trưởng thành như vậy, đại khái cũng chỉ có lúc này đây, do anh đã không từ mà biệt, ra đi để chấp hành nhiệm vụ, mà đã khóc lóc thảm thiết nhất, hình tượng vô dụng nhất. Nhìn Tố Tố gào khóc đến tối trời đất mù mịt như vậy, Sở Lăng Xuyên muốn đi vắt cho cô một tấm khăn lông để lau mặt. Thế nhưng anh lại luyến tiếc khi phải buông cô ra, liền tùy tiện lôi luôn chiếc áo T-shirt mà anh đã quăng ở một bên, giúp cô lau đi những giọt lệ trên mặt… À, còn có cả nước mũi nữa.

     Mà tiếng khóc của Tố Tố cũng dần dần ngừng lại. Cô chỉ có hơi hơi nức nở, anh xoay người đặt cô ở một bên, Dienddanlequuydon, ôm cô vào lòng, để cho mặt cô vùi sâu ở trên ngực anh, bàn tay to vuốt ve tấm lưng của cô, trấn an tâm tình của cô.

     Giờ khắc này, sự đau lòng cùng áy náy của Sở Lăng Xuyên đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra. Tố Tố đã bằng lòng nói ra, bằng lòng khóc ra như vậy, đã nói rõ tâm nguyện toan tính của cô đã mở rộng ra đối với anh, cho dù chỉ là sự rộng mở vô ý thức.

     Giữa vợ chồng không sợ sự ầm ĩ, chỉ có sợ sẽ không nói ra bất cứ cái gì. Em hận anh, không nói, em yêu anh cũng không nói; em tức giận không nói, em mất hứng cũng không nói; không sợ ầm ĩ, không sợ phải nói, cái sợ ở đây chính là sự không nói và lạnh lùng.

     Kỳ thực, có mấy lời, đã nghẹn ở trong lòng anh đã lâu rồi, nhưng anh cũng không dám nói. Anh muốn nói, trong lúc thi hành nhiệm vụ, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn khi viên đạn bắn xuyên qua thân thể của anh, một khắc kia, suy nghĩ ở trong lòng anh chính là, thực xin lỗi bảo bối, trước lúc anh đi ngay cả mặt mũi anh cũng không nhìn em, thậm chí anh không hề nói với em lời từ biệt! Chờ đến thời điểm em gặp lại anh, cũng là hũ tro cốt di vật của anh.

     Đến khi anh được cứu, thời điểm sống lại, điều anh nghĩ đến chính là, thật tốt, bảo bối, anh vẫn còn có cơ hội được sống sót trở về gặp em! Anh sẽ bù đắp lại cho em những gì mà anh đã thiếu em, anh cũng nhất định sẽ quý trọng em thật là tốt.

     Thế nhưng, anh cũng không thể nói ra được một câu nào, mà cũng không dám nói. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Thời gian của Tố Tố là sạch sẽ hòa bình, không có máu rới cùng bạo lực. Anh không nghĩ muốn nói với cô mấy cái chuyện này, khiến cho cô phải sợ hãi và thống khổ vì sự sống chết của anh.

     Chỉ cần anh còn sống, như vậy chính là còn hi vọng.

     Lúc anh trở lại, anh dự đoán được Tố Tố sẽ không để ý đến anh, sẽ giận anh, sẽ oán anh. Nhưng mà anh không dự đoán được chính là, cô không có cảm giác gì đối với anh nữa, không còn sự thích thú, không còn tình cảm vợ chồng.

     Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, cũng như nghe được cô nói không còn thích anh, thì một khắc kia, trái tim của anh thật sự thật giống như bị dao găm đâm xoáy vào vậy. Rốt cục, anh cũng ý thức được, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn hai năm qua, anh đã gây cho Tố Tố cái gì, đó là sự nản lòng thoái chí cùng sự tuyệt vọng.

     Hiện tại, ngẫm lại cô đã không còn thích anh, trái tim anh vẫn còn cảm thấy đau đớn.

     Lúc anh nhìn thấy con trai mình, thì một khắc kia, anh càng hiểu minh bạch sâu sắc rằng, anh rất có thể sẽ mất đi người yêu của anh, bởi vì anh đã thiếu người trong nhà cô quá quá nhiều, đã gây thương tổn cho bọn họ quá nặng.

     Anh cũng đã từng nỗ lực, cũng đã từng nghĩ tới chuyện buông tay. Bởi vì, anh cảm thấy buông tay có lẽ chính là anh đã chân chính yêu đối với Tố Tố. Thế nhưng một khắc kia, anh lại cảm thấy may mắn vì bản thân mình đã không hề buông tay cho người anh yêu cùng đứa nhỏ của anh.

     Tâm tình Sở Lăng Xuyên đầy đau đớn và phức tạp. Mà thời điểm anh nghĩ hết thảy những chuyện này, rốt cục Tố Tố cũng đã đình chỉ lại sự nỉ non. Cô yên tĩnh chôn mặt ở nơi đó không lên tiếng, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì. Có lẽ cô cũng không hề nghĩ ngợi cái gì, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

     Anh hơi hơi lui lại sau, cách cô một chút, nhìn thấy cô ánh mắt cùng cái mũi hồng hồng của cô, anh thương tiếc đặt môi hôn lên trên trán cô, sau đó đứng dậy đi đến toilet, vò vắt khô nước một cái khăn lông, mang đến lau mặt cho cô.

     Tố Tố làm tổ ở trong chăn, thỉnh thoảng vẫn còn có chút tiếp tục nghẹn ngào. Mặt cô chôn ở trong gối, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, tại sao cô lại phải gào khóc ở trước mặt anh như vậy, tại sao lại muốn chất vấn anh, vì sao cô lại để ý đến chuyện vì sao anh có thể nhẫn tâm không từ  mà biệt như vậy.

     Nghĩ một lúc, cô có chút rối rắm, mày cũng nhăn lại, không tự chủ được cắn cắn móng tay trên ngón tay. Thời điểm rối rắm, cô lại cũng cảm thấy, dường như trong lòng đã thấy thoải mái hơn rất nhiều.

     So sánh tâm tình của cô bây giờ cùng với trước kia một chút, cô mới giật mình… Trước kia trong lòng mình thật giống như đang bị một vật gì đó nặng nề đè nặng, làm cho cô nặng trịch, hiện tại, cô đã khá hơn nhiều.

     Tố Tố đang nghĩ tới đâu đâu rồi, lại nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Xuyên vang lên: "Bảo bối, lau mặt nào."

     Cô cũng đang cảm thấy gương mặt cùng với ánh mắt của mình bởi vì đã khóc, nên không được thoải mái lắm. Lập tức cô cũng không còn ngại ngùng gì nữa, nâng cái mặt đang vùi sâu trong gối lên, ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, cô thiếu chút lại bật khóc nữa. Chỉ thấy Sở Lăng Xuyên cầm trong tay một chiếc khăn lông, người trần trùng trục từ cửa toilet đi tới bên giường. Tầm mắt của cô vừa vặn dừng lại ở cái chỗ kia của anh.

     Tố Tố không khỏi trợn to mắt, miệng cũng mở ra đến mức tròn xoe, trong lúc nhất thời cô ngây ngẩn cả người. Cuối cùng, rốt cục cô cũng kịp phản ứng, liền lôi kéo chăn, bịt kín lấy đầu của mình.

     Sở Lăng Xuyên nhìn sang Tố Tố lại nhìn lại bản thân mình. Anh nở nụ cười xấu xa, ngồi lên giường, kéo chăn ra chui vào làm ổ bên trong. Đầu của Tố Tố không biết nên phải trốn đến nơi nào, cực kỳ luống cuống.

     "Bảo bối, em sao vậy, thẹn thùng à?" Sở Lăng Xuyên cố ý nói một câu xấu xa, cũng kéo cái chăn đang che trên mặt Tố Tố ra. Tố Tố cũng cố hết sức nhanh chóng túm lại, ấp úng mắng anh: "Sở Lăng Xuyên, anh, cái đồ điên này, vì sao anh không mặc quần áo!"

     Tha thứ Tố Tố giờ phút này vẫn còn già mồm cãi láo một chút đi! Cô vừa mới khóc lớn đầy thống khổ như vậy, tâm tình cô thật phức tạp, cũng rất rối rắm. Cô đối với anh không biết là yêu hay là hận, hơn nữa lại hai năm qua chưa từng thấy phương diện nào đó của người nào đó rồi. Lúc này đột nhiên vừa nhìn thấy, duy nhất có thể nghĩ đến chính là phải giấu mình.

     Sở Lăng Xuyên dùng sức kéo, lôi cái chăn ra quăng ở một bên. Thân thể của Tố Tố cũng bị bộc lộ ra, thân hình hoàn mỹ của cô không còn bị cái chăn che chắn, cũng vừa vặn rơi ở trong mắt Sở Lăng Xuyên.

     "Bảo bối, em cũng không còn mặc quần áo mà."

     Quần áo của hai người sớm đã bị Sở Lăng Xuyên một phen cởi bỏ trong khi hôn hít lúc trước rồi. Tố Tố quýnh lên, muốn ẩn nấp bản thân, nhưng mà vừa đứng dậy đã bị Sở Lăng Xuyên đẩy ngã rồi.

     Hai cái thân thể gắt gao dán sát ở cùng nhau, Sở Lăng Xuyên cũng giúp Tố Tố lau loạn xạ trên mặt một chút, rồi vứt khăn lông sang một bên. Sau đó anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu xuống, hôn xuống ở trên mặt cô vài ngụm, rồi sau đó dùng đôi con ngươi đen thâm thúy kia chuyên chú nhìn cô, nặng nề nói: "Bảo bối, anh cho em xem một thứ này."

     Sở Lăng Xuyên nói xong đưa tay lên phía đầu giường, moi moi ở phía dưới đệm giường một chút, lấy ra cái thứ gì đó rồi đung đưa ở trước mắt Tố Tố, cuối cùng đeo vào ở trên tay. Tố Tố vừa nhìn thấy đó chính là hai chiếc găng tay len lông, được Sở Lăng Xuyên đeo ở trên tay. Cô vừa nhìn thấy, tim đột nhiên như cứng ngắc lại, rốt cục cô cũng thấy rõ, đây là đôi găng tay mà cô đã đan cho anh đeo.