Lời của Lục Lương Triết làm Lâm Mộng Phạn nhớ lại lời của mẹ cô nói với cô lúc bé. Mẹ cô nói với cô, một người phụ nữ cho dù đánh mất trinh tiết nhưng cũng không thể mất phẩm giá con người. Lúc đó cô không hiểu những giờ nhìn tình hình thì cô cũng không cần mất trinh tiết.
Cô hơi nhíu mày có chút kinh ngạc hỏi: “Anh tới là để nói chuyện này với tôi?”
Lục Lương Triết nhìn cô như nhìn đầu đất: “Đương nhiên không phải”
Sau đó anh ta về phòng. Lâm Mộng Phạn do dự một chút rồi đi theo anh ta ra ngoài.
“Tôi phải nhắc có một điều. Dù cô mỗi ngày kiểu gì cũng phải đi qua căn phòng này nhưng mà tuyệt đối không được dừng lại, càng không thể động chạm bất cứ đồ gì trong phòng. Nhất là giường tôi”
Lục Lương Triết chỉ chỉ chiếc giường trắng tinh tới lạ, anh ta cường điệu nhắc lại lần nữa: “Tuyệt đối không thể lại gần giường, tuyệt đối”
“Anh ghét phụ nữ tới mức này?” Lâm Mộng Phạn chưa thấy người nào ghét phụ nữ tới như thế.
“Cực kỳ ghét, tôi ghét phụ nữ hơn cả con chuột và con gián” Lục Lương Triết cau mày, tựa như nói những câu này đã làm anh ta thấy kinh tởm.
“Vì sao?” Điều này khơi ngượclòng hiếu kỳ của Lâm Mộng Phạn.
Lục Lương Triết nhíu mày càng chặt, không vui nói: “Tôi ghét câu hỏi của phụ nữ hơn cả phụ nữ”
Lâm Mộng Phạn nhìn Lục Lương Triết từ trên xuống dưới, có một ý tưởng trong lòng cô từ từ trỗi dậy, nhưng mà còn chưa kịp nghĩ sâu xa thì đã bị người đàn ông trước mặt cướp lời đáp.
“Đừng đoán! Tôi không phải là đồng tính luyến ái, tôi cũng không thích đàn ông”.
“Ồ, biết rồi” Thật là một kẻ khó hiểu. Lâm Mộng Phạn đang muốn quay người trở về phòng thì bị Lục Lương Triết kéo lại.
Anh ta xoay người một cái, ôm ấy Lâm Mộng Phạn đè cô lên giường.
Lâm Mộng Phạn trợn tròn mắt cảm thấy không thể tin được, vừa muốn mở miệng thì thấy Lục Lương Thần ra dấu tay ngậm miệng: “Suyt”.