Lâm Mộng Phạn ngiến răng chấp nhận, Lục Lương Triết thực sự tàn nhẫn, đòi lấy cả
mạng sống của cô.
Như đã thương lượng, cô theo chân Lục Lương Triết xuống nhà ăn cơm.
Thấy hai người đi xuống cùng nhau, cả nhà không thể không cười. Lục Tư Hàm ghé sát tại nói với Tạ Tâm Du: “Mẹ ơi, đó là một ý kiến hay”
“Đúng vậy, gừng càng già càng cay” Lục Văn Hàn gật đầu thán phục” Bố nghĩ chiêu đó không phải ai cũng có tác dụng đâu nhé, chị dâu con có thể kiểm soát được anh trai con mà không cần phải dùng chiêu trò gì cả”.
“Chà, có giỏi ông đem người đó về đây quản lí được mình đi.”
Nhìn thấy hai đứa ngồi xuống mà không nói với nhau câu nào, Tạ Tâm Du lo lắng: “Mệt thì nên nghỉ sớm, nhưng phải ăn cơm kẻo nửa đêm lại đói bụng đó con”
“Vâng, để mẹ lo cho con rồi ạ”.
“Không sao, thôi ăn cơm đi.”
Ngay lập tức, người giúp việc đem cho cô một bát canh.
Kể từ khi kết hôn, ngày nào cô cũng phải uống một bát canh như vậy. Lúc đầu cô có chút không quen nhưng dần dần cô cũng quen với nó.
“Uống trước khi ăn con nhé” Tạ Tâm Du đẩy bát canh đến trước mặt cô.
“Dạ” Cô nâng bát canh lên uống từ từ.
“Không được lãng phí đâu nhé, mẹ muốn sớm bế cháu đích tôn lắm rồi. Tất cả nhờ vào nó cả đấy”.
“Huhụ” Lâm Mộng Phạn nghe lời mẹ chồng xong ho sặc sụa, không thể uống nổi. Lục Tư Hàm thấy vậy vội vỗ lưng cho cô.
Lục Lương Triết ngồi bên không nói lấy một lời, dường như không nghe thấy, và cũng không tồn tại ở cuộc nói chuyện đó.
Cô từ từ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào món canh trong bát đầy ngỡ ngàng: “Mẹ ơi, con uống cái này.”
Tạ Tâm Du mỉm cười rạng rỡ: “Đây là thang thuốc để sớm có thai. Mẹ đặc biệt tìm mua cho con đấy. Nếu uống liên tục trong một thời gian, nhất định sẽ có tin vui mà xem”
Nghe Tạ Tâm Du nói xong, Lâm Mộng Phạn dở khóc dở cười: “Chỉ dựa vào uống mấy bát canh này mà có thai được thì khác nào uống nước sông Tử Mẫu, uống vào thì có con"
Cô đá chân Lục Lương Triết hi vọng anh nói đỡ vài câu, ngờ đâu lại không có ích gì, anh ta vẫn thờ ơ: "Con ăn xong rồi”. Như thể chuyện này không liên quan gì tới anh.
Mộng Phạn sững người ra, cô thì giải quyết được một mình sao? Một mình cô uống thuốc vào thì có con được ư?
Đột nhiên, cô muốn nói sự thật nhưng thấy Tạ Tâm Du vui vẻ đầy kì vọng như vậy. Cô không thể mở miệng, cô không thể khiến hai người này thất vọng được.
“Bố mẹ, Tư Hàm, mọi người dùng bữa tiếp đi ạ. Con ăn no rồi, con xin phép lên lầu trước ạ” ở điểm này, Lâm Mộng Phạn cư xử rất lễ phép, cô chỉ rời đi khi có được sự đồng ý của bố mẹ chồng.
Cô vừa mở cửa vào phòng, lập tức che mắt quay người đi. May mắn thay, nhờ vào bao năm rèn dũa tâm tính, cô mới không hét lên, nếu không sẽ kinh động đến những người dưới lầu.
“Quyến rũ tôi cô còn dám làm, mới vậy mà đã thấy xấu hổ rồi sao” Lục Lương Triết chỉ mặc duy nhất một chiếc quần trong, bị người ta nhìn thấy hết những mảy may cho rằng đó là điều tự nhiên.
“Tôi không cố ý nhưng anh có thể chú ý một chút không. Nếu như hôm nay người bước vào không phải là tôi, mà là người khác, thì hậu quả sẽ thế nào?”
“Tôi thay đồ ở phòng của tôi, còn phải để ý ảnh hưởng người khác à? Còn nữa, ngoài cô ra, chả ai dám vào phòng tôi mà không gõ cửa cả”.
“Bây giờ tôi đã ở đây rồi, sau này anh nên chú ý một chút, dù sao thì chúng ta cũng không phải vợ chồng thực sự”.
Lục Lương Triết nhướn mày nói đùa: “Chẳng nhẽ, cô đang trách tôi không làm tròn nghĩa vụ của một người chồng?”
Lâm Mộng Phạn bất lực quay người đi, cô vẫn lấy tay che mắt lại: “Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Mặc dù anh với tôi mới tiếp xúc được mấy ngày, nhưng mà độ thần kinh của anh đã vượt qua cả tôi rồi, còn tôi thì cũng bị lây thói quen vào phòng không gõ cửa từ anh”
Nói xong, cô liền chạy về phòng mình.
Lục Lương Triết không nói lời nào, sắc mặt u ám, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lâm Mộng Phạn mở cửa lần nữa, đúng lúc Lục Lương Triết vừa mới từ nhà tắm đi ra,