Ngay khi vào nhà thì thấy mẹ và em gái đang nói chuyện. Nhìn vẻ mặt bình thản của Lục Lương Triết, không thấy Mộng Phạn đi cùng, Tạ Tâm Du bèn hỏi: “Sao lại đi một mình, Mộng Phạn đâu?”
Lục Lương Triết không trả lời mẹ mà đi thẳng lên lầu.
“Đứng lại đấy” Tạ Tâm Du đứng dậy.
Dừng lại mấy bước, Lục Lương Triết không kiên nhẫn, nói: “Con không biết”.
“Mẹ nói gì con không hiểu. Cô ta về nhà mẹ đẻ, mẹ biết rồi còn gì?”
Tạ Tâm Du tức giận đập mạnh lên bàn: “Lớn như vậy rồi mà vẫn không biết lo lắng
cho người khác là thế nào?”
Thấy vậy, Lục Lương Triết ngồi xuống ghế sofa uống ngụm nước, không hề nói thêm gì với mẹ.
Tạ Tâm Du không có cách nào khác đành gọi điện cho ông thông gia để hỏi chuyện, vẻ mặt của bà trở nên khó chịu hơn sau khi cúp máy.
“Ông Lâm bảo hai đứa đi cùng nhau. Vậy rốt cuộc Mộng Phạn tại sao lại không về cùng hả? Đừng nói với mẹ là con bỏ rơi con bé rồi nhé”.
“Con không biết, cô ta biến mất rồi.” Lục Lương Triết còn thấy sốt ruột hơn.
“Con đang nói cái gì vậy hả? Vợ con mất rồi là sao, con làm việc kiểu gì mà vô trách nhiệm thế?”
“Là cô ta tự xuống xe, con làm được gì khác đâu” Lục Lương Triết nhún vai, không nói hay giải thích gì thêm.
“ Đó là lí do con về nhà một mình sao?”
“Mẹ còn muốn con làm gì, cầu xin cô ta lên xe?” Lục Lương Triết vốn dĩ không để ý tới mấy chuyện vớ vẫn đó. Anh ta cho rằng, phụ nữ là món đồ trang sức rẻ tiền,có thì cũng không cần để ý mà không có lại càng tốt hơn.
“Không cần biết con có giận hay không, Mộng Phạn có xuống xe hay không thì con cũng không nói được mấy câu dễ nghe hơn với con bé được à? Tám người vợ trước đây của con đã ở trong một cuộc hôn nhân vô vọng rồi. Mau đi đón nó về ngay”.
“Nếu con có nói chuyện nhẹ nhàng hơn thì con vẫn sẽ ly hôn tám lần đấy” Lục Lương
Triết không muốn suy nghĩ nhiều bèn đứng dậy và đi lên phòng.
Tạ Tâm Du biết con trai nóng tính, không muốn nói nhiều lời làm cho Lục Lương Triết tức giận, vội hạ giọng nhẹ nhàng: “Con không muốn thì mẹ cũng không ép buộc. Đưa số điện thoại của nó đây, mẹ tự đi đón con bé về”
“Con không biết số của cô ta.”
Tạ Tâm Du tức không nói nên lời, họ sặc sụa.
Lục Tư Hàm vội đứng dậy đỡ Tạ Tâm Du ngồi xuống: “Con thấy có nổi điên lên không, cưới nhau lâu như vậy rồi mà đến cả số điện thoại của vợ cũng không biết nữa!”
“Điều đó cũng không có gì ngạc nhiên, cái đó con cũng thấy không lạ” Thái độ thờ ơ của Lục Lương Triết khiến Tạ Tâm Du tức giận. Bà bình tĩnh lại và nói một cách nghiêm khắc: “Mọi cuộc hôn nhân trước đây của con, mẹ không muốn nhắc đến nữa, nhưng với Mộng Phạn thì không được, đó là cô con dâu mà mẹ ưng ý nhất, con phải đối xử tốt với nó."
“Mẹ có nói tốt cho cô ta cũng không có tác dụng gì, con sắp ly hôn với cô ta rồi”
“Ly hôn?”
Tạ Tâm Du gần như ngất khi vì tức. Bà ngã xuống ghế sofa, nắm chặt lấy tay của con gái, thì thào nói: “Tư Hàm, con nghe thấy không không, nó nói nó sẽ ly hôn lần nữa. Nó mà ly hôn thì mẹ chết đi cho nó vừa lòng”
“Anh lại phá kỉ lục ly hôn nữa rồi, cứ kết hôn rồi lại ly hôn. Mọi người lại nghĩ rằng nhà
mình có tiền có quyền nên coi thường hôn nhân, em sẽ cũng không có ai chịu lấy. Em cũng không gả đi được cho ai thà chết cùng với mẹ còn hơn”.
Lúc này, Lục Văn Hàn từ trên lầu đi xuống cũng nghe thấy những gì ba người nói, Ông tức giận: “Nó muốn ly hôn với Mộng Phạn thì trước hết bước qua xác tôi đã
“Mọi người đã uống thuốc hết chưa?” Lục Lương Triết nhìn ba người đời sống đòi chết nãy giờ với anh. Thật không ngờ trong một thời gian ngắn mà mọi người trong nhà đã thực sự quý mến một người phụ nữ mới bước chân vào nhà không lâu như vậy.
Lục Lương Triết không muốn tranh luận với cả nhà nữa bèn quay người bỏ lên phòng, trong lòng thực sự chán nản nhưng cũng có chút dao động. Vì mọi người trong nhà, anh quyết định gạt bỏ nguyên tắc của mình sang một bên, một lần đầu tiên và duy nhất.
Cho đến khi trời tối mà Lâm Mộng Phạn vẫn chưa quay về, Tạ Tâm Du kêu tất cả các tài xế trong nhà ra ngoài đi tìm nhưng mãi vẫn không có tung tích gì. Mọi người trong nhà lại bắt đầu lo lắng và sốt ruột hơn, đành báo cảnh sát.
Lục Lương Triết thực sự không chịu được đành đi xuống cầu thang với khuôn mặt bình tĩnh và đi thẳng ra cửa.
“Muốn vậy rồi, con còn đi đâu nữa?” Tạ Tâm Du thấy Lục Lương Triết đi ra ngoài không nói một lời thì thấy càng lo lắng hơn,
“Đi đưa con dâu yêu quý của mẹ về, đêm khuya ít người không an tâm. Nếu không lại có người đời sống đời chết làm con sợ nữa”