Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 85




Editor: heisall

Hoạt động còn một tuần lễ nữa sẽ tiến hành.

Trong khoảng thời gian này, Đồng Lôi vẫn ở tại khách sạn, lấy cớ là vì hoạt động còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, chẳng bằng nói là vì tránh né anh, không muốn gặp anh.

Lạc Trường Tuấn cảm thấy cô có cái gì đó không đúng, cho nên vẫn không đi quấy rầy cô.

Trời tháng giêng mặc dù nhiệt độ không cao, nhưng ánh mặt trời cũng rất gay gắt, chiếu lên trên người làm cho người ta có cảm giác uể oải.

Đồng Lôi đi chân trần, mặc đồ ngủ, lẳng lặng dựa vào trên ghế sa lon, nhìn ngoài cửa sổ đến mất hồn, dòng xe chạy qua lại không dứt làm bi thương trên người cô vô tình lan rộng.

"Bảo bối!" Lạc Trường Tuấn ôm cô từ phía sau, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai của cô.

Hơi thở quen thuộc xông vào mũi, Đồng Lôi hơi hoảng hốt, chợt nhớ tới người khác, người đàn ông có một hơi thở làm cô không cách nào kháng cự được, nhắm mắt lại, hình như có thể cảm thấy mùi vị này. . . . . .

Lạc Trường Tuấn không biết cô đang suy nghĩ gì? Nhìn cô nhắm hai mắt, vẻ mặt giống như trở về chốn cũ, giống như khổ sở, giống như bị mê hoặc, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng dán lên.

Đồng Lôi cả kinh, có lẽ chưa kịp phản ứng, liền đẩy anh ra.

"Bảo bối. . . . . ." Gương mặt Lạc Trường Tuấn bi thương, năm năm qua, anh hôn cô, cho tới bây giờ cô đều không phản kháng, nhưng hôm nay cô lại đẩy anh ra, năm năm qua quan hệ của bọn họ vẫn rất mập mờ, trừ hôn ra cũng không có bất kỳ thứ gì khác. . . . . .

Đồng Lôi cũng không biết mình bị làm sao, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh, lòng cô cực kỳ áy náy.

"Thật xin lỗi Trường Tuấn, em. . . . . . Cũng không biết. . . . . ." Cô cố hết sức muốn giải thích, tuy nhiên lại không biết nên nói cái gì, người đàn ông này đối với mình tốt như vậy!

Lạc Trường Tuấn chính là Lạc Trường Tuấn, anh chỉ cười thản nhiên, sau đó ôm hông của cô, tính khí trẻ con tựa vào trên người cô, hấp thu hơi thở ấm áp của cô: "Không quan trọng, bảo bối, lòng dạ của bản thiếu gia rất rộng lớn, không gian trong bụng cũng có thể chèo thuyền, không so đo với người bình thường, chỉ là. . . . . ." Ngẩng đầu lên nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lúc, lắc đầu một cái, bộ mặt tỉnh bơ nói: "Bảo bối, hoạt động còn có một tuần lễ sẽ cử hành, sợ rằng em còn chưa chuẩn bị lễ phục?"

"A ——"

Phản ứng của cô hoàn toàn nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Lạc Trường Tuấn, anh đã thành thói quen, tuy nói ở Chicago, cô rất ít khi tham gia dạ hội, bữa tiệc gì, nhưng không có lần nào ngoài ý muốn, bởi vì cô căn bản không nhớ đến việc chuẩn bị lễ phục cho mình.

Đồng Lôi ảo não vỗ vỗ đầu óc của mình, trí nhớ của cô là gì chứ, một hoạt động quan trọng như vậy mà cô cũng quên.

Thản nhiên cười một tiếng, đẩy cô vào phòng tắm: "Bảo bối, em thay quần áo một chút, anh chờ em ở phòng bên cạnh."

Cửa phòng, lặng lẽ đóng lại.

Lạc Trường Tuấn chán chường tựa vào cạnh cửa, đôi tay nắm thật chặt bên người, hồi lâu, ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, mắt nhìn lại cửa phòng đã đóng chặt, mới đứng dậy rời đi.

Đồng Lôi vừa thay xong quần áo, từ phòng vệ sinh ra ngoài, giống như một loại cảm ứng tâm linh, cửa phòng mở ra, bóng dáng cao lớn của một người đã đi vào.

"Bảo bối, chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi!" Vừa nói, vừa quơ quơ chìa khóa xe trên tay.

"Ừ, đi thôi!" Nói xong theo thói quen kéo cánh tay Lạc Trường Tuấn.

Bên trong xe, Lạc Trường Tuấn mang một kính mát thật to, che đi một nửa gương mặt tuấn tú của anh, mặc dù đang lái xe, nhưng mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn qua cô gái bên cạnh ——

Cô dường như đang ngẩn người.

Hình như từ khi tới nơi này, tất cả thời gian của cô trừ ăn cơm ngủ nghỉ, đều là ngẩn người, một cánh tay duỗi ra, thân mật vuốt vuốt sợi tóc của cô: "Bảo bối, sao em lại ngẩn người? Có phải là có tâm sự gì hay không?"

Đồng Lôi hiển nhiên có chút không biết làm sao che giấu, nhìn anh cười cười: "Không có việc gì!"

. . . . . .

"Bảo bối!" Lạc Trường Tuấn đưa đến trước mặt Đồng Lôi một chiếc váy dài cúp ngực màu xanh nhạt: "Như thế nào?"

Hai mắt Đồng Lôi tỏa sáng: "Thật là đẹp, Trường Tuấn, ánh mắt của anh rất tốt!" Vội vã cầm lên đi vào phòng thay quần áo thử, Trường Tuấn một mình tùy tiện bắt đầu đi dạo.

Ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phòng thay đồ, đối với lời nói vừa rồi của cô, anh cũng không đồng ý, ánh mắt của anh cũng không tệ, Lạc thị đứng đầu giới thời trang, ánh mắt của anh sao có thể kém.

"Cái này không tệ!" Lấy ra một cái váy dài màu tím, màu tím rất hợp với cô.

Khi Đồng Lôi đi ra từ phòng thử quần áo, Lạc Trường Tuấn hoàn toàn ngây dại, trước kia không phải chưa thấy qua bộ dạng cô khi mặc lễ phục, nhưng hôm nay cô càng thêm xinh đẹp.

"Như thế nào?" Đồng Lôi xoay một vòng trước mặt anh, hỏi.

Lạc Trường Tuấn ngây ngốc sững sờ bước lên trước, bàn tay thuận theo gương mặt trợt xuống: "Bảo bối, hôm nay em thật đẹp, anh có chút không muốn em tham gia hoạt động, cái người xinh đẹp này ngộ nhỡ bị người khác lừa chạy thì làm thế nào?"

"Lạc Trường Tuấn, có thể đứng đắn một chút hay không, em đang hỏi ý kiến của anh đó?" Đồng Lôi cảm thấy buồn cười, tính tình người này sao luôn giống như trẻ con vậy?

"Anh nói thật, em thật sự rất đẹp!" Anh lập tức nghiêm túc nói.

Đồng Lôi nhún nhún vai, không nói gì, trực tiếp vào phòng thử quần áo, thay quần áo ra.

"Giúp tôi gói lại!" Đồng Lôi từ trong ví tiền móc ra chi phiếu, Lạc Trường Tuấn cũng không nói gì, mà là đưa cho cô bộ lễ phục màu tím mới vừa chọn.

"Bảo bối thử cái này một chút?"

Đồng Lôi liền hoảng hốt, màu tím? Đã bao lâu rồi cô không mặc lễ phục màu tím, An An cũng đã từng chọn lễ phục màu tím cho cô, ngày đó người khác đã nói ra lời thề son sắt với mình, muốn nói chuyện yêu đương cùng cô, sau đó đưa cô đi xem phim kịnh dị, cuối cùng lại làm chính mình sợ đến muốn chết.

"Bảo bối!"

"Ừ ——"

Cô lại đang ngẩn người.

"Bây giờ em đi thử!" Không đợi anh nói chuyện, liền chui vào phòng thử quần áo.

"Hoan nghênh ghé thăm!" Âm thanh chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ vang lên, một đôi tuấn nam mỹ nữ đi vào.

"Lục Tử Hiên, cái vẻ mặt này là sao, theo tôi đi dạo phố khó chịu vậy sao?" Cô gái nghiêm mặt, giọng nói khó chịu.

"An An, sao cô lại tới tìm tôi? Trước kia không phải tìm anh hai sao?" Lục Tử Hiên oán trách, không biết cô gái này làm cái gì, năm năm qua, thái độ của cô đối với mình quả thật đã tốt hơn nhiều.

"Hừ!" An An không để ý tới anh, trực tiếp đi vào trong tiệm, tìm kiếm mục tiêu của mình, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, tìm được một bộ lễ phục nói với nhân viên phục vụ: "Tiểu thư, tôi muốn bộ lễ phục này!"

"Xin lỗi tiểu thư, bộ lễ phục này đã có người lấy, bây giờ tôi đang gói lại!" Phục vụ mở miệng xin lỗi, cầm quần áo mà Ngưng An An đang cầm trong tay đi.

"A ——"

An An lập tức nhụt chí, thật vất vả mới vừa ý một bộ lễ phục, lại bị người ta mua trước.

"Có thể nói với vị khách hàng kia một chút, có thể nhường bộ lễ phục này cho tôi hay không?"

"Chính là vị khách hàng đó, anh ấy đã trả tiền!" Phục vụ chỉ Lạc Trường Tuấn đang đứng ở cửa phòng thử quần áo, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

An An đang muốn tiến lên, Lục Tử Hiên lập tức kéo cô: "An An, thôi đi, xem những cái khác một chút!"

Dứt lời, An An thất vọng ngắm nhìn bộ lễ phục lần nữa, gật đầu một cái, theo Lục Tử Hiên rời đi, trong nháy mắt khi bọn họ đi ra, Đồng Lôi từ phòng thử quần áo ra ngoài, trên người cũng không mặc bộ lễ phục màu tím đó.

"Trường Tuấn, thôi, em không thích màu tím!" Cầm quần áo đưa cho nhân viên phục vụ, cầm bộ lễ phục đã gói lên đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của cô, Trường Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ cùng đi ra ngoài.