Cô Dâu Của Thủy Thần

Chương 32: Hồi ức năm xưa




Tuyết Mai hôn mê suốt 1 ngày 1 đêm mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra cô nhìn thấy Bạch Vương đang ngồi bên cạnh giường ngủ gật. Cô yếu ớt đưa tay lên để chạm khuôn mặt của hắn, hắn giật mình thức giấc nhìn thấy cô đang đưa tay về phía mình thì liền cầm lấy bàn tay cô. Giọng nói nhẹ nhàng chứa đựng sự quan tâm.

- Vân Kỳ! Nàng tỉnh rồi? I

Nghe đến cái tên xa lạ này, Tuyết Mai ngơ ngác nhìn hắn. Tưởng cô đang sợ gì đó nên hắn an ủi.

- Đừng sợ, có ta ở đây rồi!

Chỉ với một câu nói này, Tuyết Mai cũng yên lòng hơn. Cô không biết lai lịch của chủ cơ thể này thế nào, lại càng không biết giữa Bạch Vương và nàng ta là mối quan hệ gì? (1)

Sau khi được người hầu chăm sóc cẩn thận, khuôn mặt và làn da của Tuyết Mai cũng trở nên hồng hào hơn, Bạch Vương vẫn luôn ở bên cạnh cô không rời, đến khi Tuyết Mai ngồi ở bàn trang điểm soi gương thì kinh ngạc phát hiện.

"Đây.... đây là Vân Kỳ ư?? Sao lại có nét tương đồng giống mình vậy???"

Tuyết Mai thầm lẩm bẩm trong đầu, cô không tin được lại có người giống mình như thế, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt cũng y hệt. Bạch Vương đến gần ôm lấy cô từ đằng sau, giọng nói ấm áp.

- Vân Kỳ! Nàng thấy trong người thế nào rồi? Có khỏẻ hơn chưa???

Cô quay lại đối mặt nhìn hắn, khuôn mặt hắn vẫn như xưa không có chút thay đổi. Giọt nước mắt cô tuôn rơi lăn xuống má, ánh mắt long lanh như luyến tiếc gì đó, Bạch Vương thấy cô đột nhiên rơi nước mắt nên đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi. Hắn nhìn cô, trong lòng nảy sinh cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Bầu không khí trong căn phòng lúc này trở nên yên tĩnh, cả hai đều cảm thấy người trước mắt như đã từng rất lâu rồi chưa gặp.

_Hồi tưởng về quá khứ_

Rất rất lâu về trước, trong khu rừng nọ vẫn chưa có lời nguyền về hiến tế cô dâu cho Thủy Thần. Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ và yên bình, người người nhà nhà đều vui vẻ và hạnh phúc với nhau.



Tuyết Mai cũng như mọi người, vào rừng đào nấm để mưu sinh qua ngày, có một hôm cô vô tình đi sâu vào trong khu rừng để hái được nhiều nấm hơn thì phát hiện dưới gốc cây cổ thụ có một chàng trai đang nằm ngủ ở dưới.

Chàng trai đang ngủ cảm nhận được bên cạnh có người nên mở mắt ra nhìn, mái tóc màu trắng hơi dài được cột gọn lại. Khuôn mặt tuấn tú cùng với đôi mắt phượng tuyệt đẹp, giọng nói nhẹ nhàng tựa như cơn gió thổi qua.

- Ngươi là ai?

Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người có vẻ ngoài tuyệt phẩm như vậy nên đứng ngẩn ngơ nhìn, thấy cô không đáp lại nên chàng trai ngồi dậy cho tỉnh ngủ, bụng hắn đột nhiên kêu lên khiến cho bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Tuyết Mai lấy trong giỏ ra là một quả táo đưa cho hắn, giọng nói ngọt ngào.

- Đây, ngươi ăn đi!

Hắn thấy cô không hề đề phòng mình nên đưa tay nhận lấy, sau đó tò mò hỏi.

- Ngươi không cảnh giác ta ư??

Vừa nói, hắn vừa nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Tuyết Mai bối rối không hiểu, nhưng khi nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi nên vội nói.

- Giờ cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về làng rồi!!!

Nói xong cô quay người định bỏ đi, nhưng khi nhìn khắp nơi lại không biết làng mình ở hướng nào. Hắn ngồi dưới cây cổ thụ thấy dáng vẻ cô đang hoang mang nên đoán được rằng cô bị lạc rồi.

- Để ta đưa ngươi về!

Tuyết Mai nghe xong thì bất ngờ, hắn đứng dậy đi về phía trước, dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng Tuyết Mai vẫn đánh cược bản thân mà đi theo sau hắn.