Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 95




Người con gái kia hừ lạnh: "Tôi là người thế nào? Lẽ nào quản gia nhà họ Lâm không nhắc nhở cô, cái gì nên nói, cái gì không nên nói à?"

Cô gái này sắc mặt đỏ bừng, nhìn có vẻ quyến rũ, nhưng thật ra vẻ mặt có chút cứng ngắc, tôi hơi đoán được thân phận của cô ta, đây hẳn là cô con gái rượu Từ Bảo Trân của bí thư Từ đây mà.

Từ Bảo Trân ngoäc tay với vệ sĩ, vệ sĩ đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi từ phía sau.

"Cô muốn làm gì? Ở đây là cổng trường đấy"

Tôi cau mày nhìn cô ta.

"Cổng trường học thì làm sao? Cô sợ mất mặt à? Vậy mà còn dám mơ tưởng người đàn ông của tôi?"

Cô ta khoanh tay, yểu điệu bước tới trước mặt tôi, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn tôi.

Cô ta giơ tay nắm lấy cổ áo màu hồng của tôi, là nhãn hiệu nổi tiếng mà Giang Lãnh cho tôi, tôi không vui quát một câu: "Buông ra, đừng đụng vào đô của tôi!"

Cô ta thả tay ra, tỏ vẻ ghê tởm mà vỗ vỗ hai tay, cười lạnh nói: "...

Cả người chẳng có lấy một thứ đáng giá, cái loại con gái nghèo nàn như cô, cũng muốn tiếp cận Lâm Thừa Dũng?"

"Cô Từ, tôi chỉ là nhận sự uỷ thác của anh Lâm thôi, cô có phải là nghĩ quá nhiều rồi không? Dùng não quá độ, cô phải chú bồi bổ cái đầu nhé."

Tôi nói với vẻ rất khó chịu.

Cô ta giơ tay tát một cái "chát"

lên mặt tôi, tôi bị vệ sĩ của cô ta giữ chặt hai tay vặt chéo ở sau lưng, tránh cũng không tránh được! Tự nhiên ăn một cái tát, trên mặt tôi rất đau rát, trong lòng cũng bùng lên cơn giận dữ.

"Mộ Lan Lăng đúng không? Dám châm chọc tôi, cô chán sống rồi à? Tê đại sư nói các người đang là ngôi sao mới nổi trong giới, nhưng các người cũng quá không biết trời cao đất dày rồi, dám chỉ chỉ chỏ chỏ vào bố cục của Tê đại sư như thế? Cái tát này là đế nhắc nhở cô, bê dưới phải có dáng vẻ của bê dưới!"

Cô ta cười lạnh rồi lại giơ tay lên.

Vẫn còn? Tôi dùng sức giãy giụa, bông, vệ sĩ kia dùng đầu gối huých vào eo tôi một cái! Sự đau đớn này khiến tôi nhíu mặt lông mày, tôi muốn liều mạng giãy giụa, lại sợ tổn thương thứ trong bụng, không dám hành động quá mạnh, mắt mắt lại đã trúng một cái tát đau điếng.

Hai cái tát cùng tát vào một bên má, làm tôi đau tới mức nhe răng trợn mắt, tuy nhà tôi là nhà bình thường, nhưng tôi cũng chưa từng bị người ta bắt nạt thế này! Người qua đường không rõ chuyện ở bên cạnh còn chỉ chỉ trỏ trỏ, đoán xem có phải là vợ tới chỉnh đốn người thứ ba hay không.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Từ Nhã Kỳ thấp giọng mắng: "Cô là cái thá gì? Cũng muốn tranh giành đàn ông với tôi? Tôi xin người khác thuốc kích dục liên quan gì tới cô? Cần cô lãm miệng nói ra à! Thừa Dũng bây giờ đã đem vứt hết đô trong phòng rồi! Cô đắc ý lắm đúng không!"

"...

Cô Từ, nếu cô thật sự muốn giữ đàn ông, chi bằng ít đụng dao kéo trên người đi, có người đàn ông nào sẽ muốn cưới một búp bê nhựa làm vợ chứ? Chơi đùa thứ mới mẻ thì vui, cô nhìn dáng vẻ bây giờ của mình xem, silicon trên mặt sắp lệch rồi kìa!"

Tôi cũng là quá tức giận mới cứng miệng trong tình huống này, như vậy rất không sáng suốt, nếu cô ta để lái xe và vệ sĩ đánh tôi một trận, tôi đã không có sức đánh trả rồi, nếu thứ trong bụng có bất trắc gì, Giang Lãnh hẳn là sẽ tức chết...

Quả nhiên cô †a quát lên với vệ sĩ: "Hai người các anh, đánh gần chết cô ta mới được thôi, một con điếm khố rách áo ôm mà dám cùng tôi tranh đàn ông."

Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiếng vang "rầm' thật lớn, một chiếc xe thể thao đột ngột vọt tới đây, chuẩn xác đâm vào bên cạnh xe của cô ta, rôi xe bỗng xông lên phía trước, cuốn Từ Nhã Kỳ vào gầm xe Tai nạn dường như xảy ra ngay trước mắt tôi, tôi kinh hoàng kêu lên một tiếng, sợ tới mức lùi về phía sau, xung quanh vang lên tiếng thét chói tai.

Vệ sĩ lập tức buông tay tôi ra chạy lên cứu người, anh ta cùng tài xế hai người cả kinh run run gọi điện thoại.

Tôi trơ mắt nhìn tai nạn xảy ra, bây giờ Từ Nhã Kỳ đang ở dưới gầm xe, cũng không biết thương tích thế nào, lái xe cùng vệ sĩ đang gọi điện ở bên cạnh xe, một chiếc xe vận tải ở đằng sau ấn còi inh ỏi xông tới đây...

Tôi nhắm mắt lại, trái tim kinh hoảng cực độ.

Hơi thở lạnh lẽo ở phía sau kích thích da thịt của tôi, cái loại tức giận mà lạnh giá thấu xương tới mức che trời lấp đất.

Là Giang Lãnh.

Anh làm như vậy...

không vấn đề gì chứ? ".,"

Em có sao không?"

Giang Lãnh đỡ lấy vai tôi, để tôi quay lại đối mặt với anh.

Ánh mắt tôi nhìn chăm chăm vào vết máu trên mặt đất, lái xe và vệ sĩ đã bị cuốn vào gầm xe, còn bị kéo lê một khoảng dài.

"Giang Lãnh...

không cần thiết phải làm như vậy...

tuy tôi cũng rất tức, nhưng trừng phạt như vậy có phải hơi nặng rồi không?"

Tôi không phải là người tốt, nhưng tôi cảm thấy nên tôn trọng mạng sống, huống hồ, tôi lo cho Giang Lãnh rằng như vậy sẽ gây ra thêm nhiều nghiệp chướng cho anh.

Mộ Vân Giang từng nói một câu: "Anh làm nhiều việc riêng cho Lan Lăng như vậy, cẩn thận trời phạt độ kiếp đó, Đế Quân đại nhân."

Tự anh cũng đã nói qua, thần tiên cũng có độ kiếp, nếu bởi vì tôi, anh lại ra tay nữa, sẽ có phải là tăng thêm tội cho anh không? "..

Tự ta có chừng mực, chỉ là giáo huấn một chút, không làm tổn thương tới tính mạng của họ."

Nhưng tôi phải nhắc nhở ty Phạt Ác một chút, đối với những người phụ nữ quyền quý mà lại kiêu ngạo càn quấy như vậy, phải giảm tuổi thọ một cách hợp lý."

Giảm tuổi thọ? Lẽ nào thi thoảng nghe được tin tức các cậu ấm lái xe sang tự mình đụng mà chết, hóa ra làm việc nhiều quá, nên sẽ bị rút tuổi thọ...

"...

Mặt em sưng lên rồi."

Tròng mắt đen láy của Giang Lãnh dần dần chuyển động đổi thành màu vàng sậm, như lại muốn xuất hiện dung nham.

Anh nhấc tay lên, mu bàn tay đặt lên má của tôi, dùng sự lạnh lẽo làm dịu nhiệt độ của mặt tôi.

Rõ ràng là sự lạnh lẽo, vậy mà lại khiến tôi cảm thấy rất dịu dàng.

Bên tai vang lên rất nhiều âm thanh đỉnh tai, kêu gào, la hét, cầu cứu, còn có tiếng xe cứu thương, dường như đều cách xa tôi.

"Anh...

sao anh lại mặc thành kiểu thế này"

Tôi cúi đầu nhìn quần áo của anh.

Anh mặc ba lớp quần áo dài rộng, một lớp màu trắng tuyết, lớp thứ hai màu mực thêu hoa văn rồng ẩn, lớp thứ ba là vải voan mỏng, eo đeo ngọc bội, phóng khoáng mà theo lối cổ xưa.

Anh nhíu mày, có chút tức giận trả lời: "...

Không phải đã nhắc em à, đừng đi lạc một mình à? Cái người bạn có máu thuần dương kia của em đâu? Anh trai em đâu? Lúc này ta còn phải tới cứu em"

"Anh đang bận sao? Hay là, đây chính là đồng phục làm việc của anh?"

Tôi cố nín cười.

Giang Lãnh cau mày: "Mộ Lan Lăng, cái này chẳng buồn cười tí nào, nếu em không thể bảo vệ chính mình được, vậy thành thật ở nhà đi đừng ra ngoài! Không phải mỗi lần ta đều có thể tới kịp!"

"..

Biết rồi.

Đây là người khác ức hiếp tôi, lại không phải là tôi gây sự...

dựa vào trình độ hống hách của cô chiêu này, dù tôi ở trong nhà, nói không chừng cô ta sẽ tìm đánh tới tận nhà tôi"

Xe cứu thương tới rồi, cảnh sát giao thông cũng tới rồi, những việc này xảy ra trước mắt tôi, tôi không thể cứ đi thế được,miêu tả cho cảnh sát chuyện xảy ra lúc đó xong, tôi nhìn thấy anh trai tôi vội vã lại đây, anh ấy sợ tôi chịu thiệt.

Tôi đã chịu thiệt rồi, tự nhiên phải chịu hai cái tát, dẫn tới lúc tôi gặp Lâm Thừa Dũng thêm lần nữa, lạnh lùng không cho anh ta một sắc mặt tốt.

"Cô Mộ, tôi không ngờ Từ Bảo Trân lại kiêu ngạo hung hăng như vậy, thế mà lại đi làm phiền cô, là tôi suy nghĩ không thấu đáo, không có đề phòng trước, vô cùng xin lỗi cô"

Lâm Thừa Dũng vào tiệm chúng tôi, vừa ngồi xuống liên xin lỗi tôi.

Tôi quay đầu không quan tâm anh ta, anh tôi cũng khó chịu đáp: "Anh Lâm, người bên gối của anh, anh nên giáo dục lại cho tốt chút đi, tính cách này anh chịu nổi à?"

"Người bên gối?"

Lâm Thừa Dũng cười lạnh một tiếng: "Ai nói với mấy người cô ta là người bên gối của tôi?"~