Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 238




Nghe lời này của ma nữ, hình như cô ta đang vương vấn người bạn trai của cô ta cho nên mới không chịu rời đi, nhưng mà người nam kia lại không muốn gặp cô ta.

Càn Khôn pháp kiếm trong tay anh tôi quá sắc bén, Cô ma nữ đó sợ hãi trốn vào sau cánh cửa nhà mình, khóc lóc cầu xin bố cô ta: “Bố ơi, bố đừng để bọn họ thu phục con, con không sợ các người đâu, con chỉ muốn gặp anh ấy mà thôi, gặp mặt anh ấy con sẽ đi ngay có được không…con còn có lời muốn nói với anh ấy, bố thành toàn cho tâm nguyện của con đi mà, bố…”

Vốn dĩ trong lòng ông chủ mỏ quặng đã thấy vô cùng áy náy, bây giờ vừa nghe hồn ma của con gái cầu xin như vậy, vẻ mặt ông ta lập tức lộ ra sự do dự.

Tôi cau mày nhắc nhớ ông ta: “Không được tin lời của ma quỷ, hồn ma có tư duy tỉnh táo như vậy thì làm sao có thể là thứ tốt lành được chứ?”

Hình bóng ma nữ kia mơ hồ, cô ta yếu ớt nói với tôi: “Cô cũng là người sắp làm mẹ rồi, tại sao không thể hiểu cho tâm trạng của tôi chứ…sao cô lại thể ác độc như thế chứ?”

“Nếu như tôi ác độc, cô còn có cơ hội đừng đây mà nói chuyện chắc?” Tôi không vui trả lời cô ta, cái cô ma nữ này thật chẳng biết tốt xấu, nếu như tôi lòng dạ độc ác thì bây giờ cô ta đã bị kéo vào Âm Phủ rồi.

Chỉ là thấy cô ta cũng rất đáng thương cho nên tôi mới khuyên nhủ vài câu: “Diễn kịch cũng vừa đủ rồi. Tôi khuyên cô vẫn nên xua tan những ý nghĩ tai hại đó đi. Tự tử cũng là tội lỗi. Cô đừng nghĩ đến việc hại người khác nữa, sớm đi chuộc tội rồi đầu thai đi.”

Ma nữ bị những lời nói vạch trần này dọa cho sợ hãi, hình bóng cô ta chậm rãi hiện ra ngoài, là một cô học sinh tóc ngắn.

Có thể nhìn ra cô ta kém tôi hai tuổi.

Chỉ là hoàn cảnh gia đình của tôi và cô gái này khác nhau, cho dù năm đó tôi đã mang thai ở tuổi mười sáu thì gia đình tôi cũng không cảm thấy bất ngờ gì cả, vốn dĩ thì tôi chính là vật hi sinh mà.

Nhưng mà một cô gái ở gia đình bình thường, học cấp ba mà đã bị làm cho to bụng, thực chất đây là một chuyện rất vất vả, sẽ bị vô số những chỉ trỏ tiếng cười nhạo lăng mạ sau lưng, áp lực vô cùng lớn, hơn nữa bản thân còn không có năng lực làm chủ.

Nếu như trong nhà có gây áp lực nữa vậy thì cảm xúc sẽ càng dễ sụp đổ, gây ra những suy nghĩ cực đoan.

Chỉ là cái này cũng liên quan đến người đàn ông đó, tên đàn ông kia từ đầu đến cuối đều tránh mặt không thấy đâu cả, quá rác rưởi, chẳng có một chút trách nhiệm nào cả.

Có những tên đàn ông rất rác rưởi, luôn cảm thấy việc mang thai và sẩy thai là chuyện của phụ nữ, đàn ông không có nghiệp chướng, thực ra nghiệp chướng của đàn ông còn nhiều hơn, chỉ là con cái theo mẹ hơn cho nên phần lớn đều tìm kiếm phụ thuộc vào mẹ.

Nếu như có người không thể giữ được con thì phần lớn sẽ thấy tội lỗi trong lòng, họ sẽ sử dụng việc siêu độ hoặc sao chép kinh thư để cho tâm được an lòng, như vậy thì có thể để lòng mình được bình thản, ký thác hy vọng, giảm bớt áy náy cùng nghiệp chướng.

Giang Lãng đã từng nói, có nghiệp chướng mà không nghĩ đến việc tiêu trừ, ngược lại còn cố tình che giấu sẽ sai càng thêm sai, cho nên Âm phủ mới bận rộn như vậy, bận giải trừ nghiệp chướng.

“Em gái à, em muốn tìm tên cặn bã đó làm gì? Rõ ràng biết mà vẫn cứ nhớ mãi không quên anh ta đi chứ? Em bị ngốc à? Mai đi đầu thai sớm làm lại từ đầu đi.” Anh tôi ngâm một cây kẹo mút, rất từ tốn khuyên nhủ.

Cô ma nữ đó lại yếu ớt nhìn vào bọn tôi: “Tôi muốn tìm anh ấy hỏi cho rõ…”

Lại nữa, lại là một con ma cố chấp.

Cô ta xoay lại nhìn ông chủ mỏ quặng nói: “Bố ơi…con xin bố đấy, bố đừng đuổi con đi, con muốn tìm anh ấy hỏi cho rõ mọi chuyện…con không cam lòng…”

Ông chủ mỏ quặng cũng muốn biết rõ rốt cuộc là thằng ôn nào làm to bụng con gái nhà mình, lập tức tức giận nói: “Được, được, được…bố không đuổi con đi, không đuổi con đi nữa, nhưng con đem hồn của em trai trở về trước có được không, bố giúp con xả giận!”

Anh tôi trợn trắng mắt, thế mà ông ta đồng ý lời của hồn ma sao? Cái ông chủ mỏ quặng này muốn hồn con gái đi theo có phải không?

Chủ nhà thay đổi ý muốn, những người tiếp nhận ủy thác như chúng tôi cũng chỉ có thể tạm thời dừng tay, mọi chuyện đều có nhân quả, chúng tôi cũng không phải khổ chủ nên tự động dừng tay tuân lệnh thôi.

Ma nữ liền khóc lóc thảm thiết rồi biến mất, ông chủ mỏ quặng đưa hồn của con trai về phòng, linh hồn đó phiêu đãng một chút rồi cũng tìm thấy “nhà” để trở về.

Anh trai tôi dán cho cậu ta một lá bùa ghi thần chú định hồn rồi nhắc ông chủ mỏ quặng không được gỡ ra, đợi hai mươi tư tiếng sau mới được gỡ xuống.

Ông chủ mỏ quặng xoa xoa tay mời chúng tôi đến phòng khách ngồi, ông ta có chút do dự nói: “Hai vị, cái đó…vừa nãy tôi cũng đã thấy được bản lĩnh của hai người rồi, là pháp sư có năng lực thực sự!”

“Đừng nói nhảm nữa, vào vấn đề chính đi.” Anh tôi không kiên nhẫn nói.

“Cái đó…ước nguyện của con gái tôi chưa được thực hiện, tôi là người làm bố trong lòng cũng rất hối hận và tội lỗi. Hai người có thể giúp con gái tôi hoàn thành tâm nguyện để nó ra đi thanh thản mà không phải lo lắng gì không?”

“Chúng tôi tiếp nhận ủy thác là đuổi con gái của ông đi, nếu như vừa nãy em gái tôi có lòng ác độc thì đã trực tiếp thu cô ta lai kéo đi rồi, bây giờ chúng tôi phải lái xe về nhà rồi, làm gì mà lắm chuyện rắc rối thế chứ? Ông cũng là người làm ăn, sao lại thiếu quyết đoán vậy chứ?” Anh tôi cau mày.

Anh ấy không thoải mái nói: “Ông cũng nhìn thấy rồi đấy, em gái tôi còn đang vác cái bụng thế này, nhà các người lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này, thế mà còn muốn chúng tôi ở đây giúp con gái các người tìm gian phu à? Ai có cái lòng kiên nhẫn này chứ?”

Tôi lặng lẽ ghé đến gần bên tai của anh trai nói: “Giang Lãnh còn đang ở trên xe nữa kìa, có lẽ tìm anh ấy đến gọi thổ địa ở đây lên hỏi thử xem là biết rồi, không phiền đâu.”

Anh tôi nhướng mày, cuộc trò chuyện chuyển hướng rất nhanh: “…Dù sao thìthì chúng tôi là những pháp sư hành thiện tích đức, ai nói chúng tôi tâm địa tốt quá làm gì chứ…tôi chỉ có thể miễn cưỡng làm giúp ông giải trừ tai họa vậy, ôi, lại thêm nghiệp chướng cho chính bản thân chúng tôi rồi.”

Ông chủ mỏ quặng lập tức gật đầu như giã tỏi: “Hai người yên tâm, yên tâm đi! Tôi biết là đã gây thêm phiền phức cho hai người rồi, tôi sẽ thêm ba trăm triệu tiền hai người đã cực khổ! Hai vị đã vất vả, vất vả nhiều rồi, hai vị hãy khiến cho con gái tôi an tâm mà thanh thản lên đường nhé…”

Tôi căng da đầu đi đến chiếc xe đỗ ngoài kia, vừa nãy tôi còn to gan dám mời gọi Giang Lãnh như vậy, bây giờ còn muốn kéo dài thời gian, không biết anh có tức giận hay không?

Cách cửa sổ xe, tôi có thể nhìn thấy hình dáng anh chống một tay lên cửa sổ.

Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thần linh không ăn ngũ cốc, nóng lạnh không xâm nhập, cũng không cần có thời gian ngủ cố định như đám người phàm chúng tôi, bọn họ nuôi dưỡng năng lượng và tích trữ năng lượng, hít gió, uống sương.

Anh có thể ngồi cả trăm năm, mà một người phàm như tôi thì không dám tin.

Tôi vừa mới mở cửa xe, anh liền cau mày hỏi tôi: “Em đứng ngoài xe mà ngơ ngác gì thế?”

“…Cái kia, có lẽ sẽ phải chậm trễ một chút thời gian rồi.” Tôi do dự mà mở miệng.

Giang Lãnh cười như không cười nhìn thẳng vào tôi, đợi tôi nói lời tiếp theo.

Mất mặt quá, vừa nãy tôi còn nói lời mời như thế nữa chứ…bây giờ lại bảo phải trì hoãn thời gian, lần này gay go rồi.

Tai tôi nóng lên, anh híp mắt lại nghiêng người sang hỏi: “Phải trì hoãn bao nhiêu thời gian đây?”

Phải trì hoãn thời gian cái gì chứ? Vấn đề này phải trả lời thế nào đây?

Trì hoãn thời gian chúng ta hẹn hò? Cách nói này xấu hổ quá.

Trì hoãn thời gian chúng ta làm…đó à? Cách nói này cũng quá trực tiếp rồi.

Xem ra là Đế Quân đại nhân đang không vui nên mới cố ý làm khó tôi đây mà, chắc chắn là vì vừa nãy tôi nói xong thì đã nhanh chân chạy ra khỏi xe khiến anh không thoải mái.

“Xin lỗi anh.” Tôi thì thầm.

Ánh mắt Giang Lãnh lóe lên một tia kinh ngạc.

Anh ấy đột nhiên cười lên: “Mộ Lan Lăng, hình như đã rất lâu rồi ta không nghe thấy em nhận sai nhỉ…xem ra là ta quá chiều em rồi cho nên mới để gan em càng ngày càng to ra…”