Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 161




Tôi giống như là đi vào thế giới thần tiên khi nghe cuộc nói chuyện giữa anh trai tôi và ông cụ vậy.

Tôi thật sự không thể tập trung tinh thần được.

Tôi cảm thấy ngực của mình hơi ngứa và tê dại nên đã lấy cớ đi vào phòng bếp đun ít nước nóng.

Khi tôi lén lút kéo cổ áo ra thì nhìn thấy có một hình xăm là hình một bông hoa nở rộ từ ngực đến xương quai xanh.

Tôi đã đi xăm hình bông hoa này từ lúc nào vậy? Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy trong trái tim mình thật trống rỗng, trên ngón tay cũng thây kỳ lạ, giống như bị thiếu một thứ gì đó rất quan trọng.

"Anh hai!"

Tôi buồn bực kêu một tiếng. .

||||| Truyện đề cử: Mĩ Nhân Mềm Mại |||||

Anh trai tôi vội vàng chạy đến, nhìn tôi với vẻ lo lắng và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Em cảm thấy rất kỳ lạ, giống như là em đã quên mất một thứ gì đó rất quan trọng vậy..."

Anh trai tôi sờ cằm nói: "Lan Lăng, anh nghĩ là em đã quên một chuyện quan trọng nhất"

"Chuyện gì vậy ạ?"

Tôi vội vàng nhìn anh ấy.

"Chắc là em đã quên tiên gửi trong thẻ ngân hàng của chúng ta không còn nhiều nữa rồi.

Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này đâu chứ?"

Anh trai tôi vươn tay ra bắt lấy khuôn mặt của tôi và xoa xoa.

Hả? Tiền gửi ngân hàng ư? Anh trai tôi hôn lên trán tôi một cái rồi nói với những lời thấm thía: "Lan Lăng à, tình yêu không thể ăn thay cơm được.

Bố cũng cần tiền để nằm viện và hồi phục sức khỏe.

Tiền, tiên, tiền! Con muỗi dù nhỏ nhưng nó cũng là thịt.

Chúng †a phải nhanh lên.

Điều quan trọng hàng đầu bây giờ là kinh doanh buôn bán.

Chúng ta đã rất vất vả mới có thế thoát ra khỏi cái thôn rách nát ấy"

Thôn ư? Một địa danh chợt hiện lên trong đầu tôi, đó là thôn Hoàng Đạo.

"Đợi đã.

Anh hai, sao em không nhớ được cái gì vậy? Anh nói thôn nào cơ? Có phải là thôn Hoàng Đạo không?"

Tôi vội vàng nắm chặt cánh tay của anh ấy.

"Đúng vậy, cuối cùng cái hang ổ của những con quỷ tà ác đó cũng đã bị phá hủy và trận động đất đã cứu chúng ta.

Trong chuyện đó, em cũng có công vì đã đi vào trận pháp ở chỗ đấy.

Thẩm Thanh Hà đã choáng váng khi nhìn thấy vậy.

Thật vất vả chúng ta mới có một lần được nở mày nở mặt.

Hiện tại, chúng ta đang nổi tiếng ở khắp nơi nên phải tranh thủ kiếm thật nhiều tiền"

Anh trai tôi xoa đôi tay và nói.

Tôi cảm thấy anh ấy đang đánh trống lảng cho nên đã đập thật mạnh chén trà xuống bàn, uy hiếp anh ấy mà nói: "Mộ Thiên Nhân, anh mà dám lừa em thì em sẽ không nấu cơm cho anh ăn nữa đâu."

Khóe miệng của anh ấy cong lên, lấy tay chọc vào trán tôi và mắng: "Lan Lăng, em đang trong thời kỳ phản nghịch đấy à? Sao em lại dám uy hiếp anh hai của em chứ? Rốt cuộc là em muốn hỏi cái gì vậy?"

Hỏi cái gì ư? Tôi há miệng, đầu óc rối loạn, cuối cùng lại chỉ hỏi: "Anh hai, chồng của em đâu rồi?"

"Em đúng là chỉ nhớ rõ người đàn ông của mình thôi.

Không phải là em đã nói rằng anh ta sẽ đi vắng mấy ngày sao? Làm sao anh biết được anh ta đang ở đâu chứ? Anh ta lúc nào cũng biến mất một cách bí ẩn.

Em mau ra đây đi."

Giọng nói của anh trai tôi nhỏ dần.

Tôi ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm vào cái bình siêu tốc đang sôi nước.

Dường như tôi đã nhớ ra một việc nhưng rồi lại quên mất việc đó.

Tại sao đầu óc tôi lại rối loạn như vậy? Vì sao tôi lại cảm thấy những chuyện đã xảy ra ở thôn Hoàng Đạo giống như một giấc mơ vậy? Tôi nhớ rõ một số chuyện nhưng lại không thể liên kết chúng lại với nhau được.

Khi lái xe đến nhà ông cụ kia, tôi vẫn còn đang sững sờ.

Trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ về chiếc nhẫn, vê chồng mình, và còn cả...Hoàng Lương.

Hoàng Lương là cái gì vậy? "Anh hai, anh có biết Hoàng Lương là cái gì không ạ?"

Tôi lên tiếng hỏi.

"Hả? Sao em lại gọi nó bằng cái tên văn vẻ thế? Hoàng Lương không phải là hạt kê sao? Em muốn ăn cháo kê à? Đúng là nó có rất nhiều chất dinh dưỡng và tốt cho em bé"

Tôi sờ bụng của mình, cảm thấy sự tôn tại của hai đứa bé này là điều đương nhiên, nhưng lại không biết quá trình của chuyện này diễn ra như thế nào.

Tôi há miệng muốn hỏi nhưng rồi phát hiện không biết nên hỏi cái gì.

Ông cụ sống trong một khu tập thể cũ kỹ, chật chội cạnh một ngôi miếu.

Ông ta kế với chúng tôi rằng gần đây con gái của ông ta hay đi chơi suốt đêm không về.

Cô ta đã ba mươi tuổi, không chỉ độc thân mà còn thiếu hiểu biết giống như một đứa trẻ.

Hơn nữa, sức khỏe của vợ ông ta rất yếu, luôn phải uống thuốc liên tục.

May mản là hai cụ đều là công nhân viên chức đã nghỉ hưu của một doanh nghiệp nhà nước lớn nên tiền lương hưu và tiền bảo hiểm cũng đủ để trang trải cuộc sống.

Ông cụ vẫn luôn lạc quan, dù hoàn cảnh gia đình không tốt nhưng ông ta vẫn có thể mỉm cười mà đối mặt với nó.

Thỉnh thoảng, ông ta sẽ đến công viên đánh Thái Cực Quyền, đi câu cá và luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác.

Nhưng gần đây, ông ta cảm thấy rất xui xẻo.

Vợ ông ta bị phát hiện ra u xơ tử cung, cô con gái không những không giúp đỡ mà còn đi suốt đêm không về nhà.

Hôm qua ông ta còn mắng mỏ cô con gái mình một trận nhưng không ngờ lại bị cô ta trừng mắt mắng lại và còn dọa là sẽ dọn ra ngoài ở.

Ông cụ rất buồn nên khi đi ngang qua cửa hàng của chúng tôi vào sáng nay, ông ta do dự một lúc rồi đi vào tìm tôi.

"Hầu hết những gia đình có chuyện xảy ra đều là do ngôi nhà có vấn đề"

Tôi bước vào nhà ông ta, nhìn một vòng xung quanh và bất đắc dĩ hỏi: "Bác trai, trong phòng tắm của ông có tiếng ồn gì vậy?".

"Phòng tảm ư?"

Ông cụ đi đến trước cửa phòng tắm, cẩn thận lắng nghe một lúc rồi nói rằng: "Tôi không nghe thấy có tiếng gì cả.."

"Ông nghe kỹ lại xem"

Tôi lấy ra một cái la bàn nhỏ.

Kim của la bàn hướng về phía ngôi miếu ở bên ngoài cửa sổ.

Ông cụ nghe lại lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra có điều gì bất thường.

Trong phòng tắm của ông ta có một cái thùng nước lớn, ở bên trong thùng tràn đầy nước, cái vòi nước ở bên dưới đang chảy ra, nhỏ giọt từng chút một.

"Bác trai, cái này gọi là Tích Huyết Sát.Ông không biết sao?"

Tôi chỉ vào cái vòi nước.

"Cái gì cơ? Cô gái, dù tôi tin tưởng cô nhưng cô cũng đừng nói ra những từ ngữ đáng sợ như vậy để hù dọa tôi chứ"

Ông cụ nhìn tôi chằm chằm và nói: "Đây rõ ràng là nước, cái gì mà Tích Huyết Sát chứ, nghe mà khiến người ta cảm thấy sợ hãi "

"Tôi không muốn hù đọa ông, cái này thật sự được gọi là Tích Huyết Sát"

Rất nhiều người bị rò rỉ nước trong nhà rồi sử dụng chậu để hứng.

Những giọt nước cứ từng giọt từng giọt rơi xuống đáy chậu tạo ra những tiếng động, đến cuối cùng, điều này trở thành một loại sát khí ảnh hưởng đến ngôi nhà và tinh thần của con người.

Tuy nhiên, tình trạng này không xảy ra hàng ngày, vì vậy nó không gây ảnh hưởng nhiều đến con người.

Nhưng mà có một số gia đình cảm thấy nếu cố tình mở vòi, cho nước nhỏ từng giọt và dùng một cái thùng lớn để chứa thì đồng hồ nước sẽ không chạy nữa.

Điều này sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Tôi giải thích với ông ta rằng Tích Huyết Sát là một loại âm thanh có sát khí, nhẹ thì sẽ mất tiền còn nặng thì sẽ xảy ra những chuyện rất xui xẻo.

Ông cụ nghe xong thì có chút sợ hãi: "Tôi chưa bao giờ biết là có loại chuyện như vậy.

Nhà tôi mấy chục năm nay đều như thế"

Tôi cất la bàn đi, chỉ vào ngôi miếu ở bên ngoài cửa sổ: "Bác trai, Tích Huyết Sát này chỉ là chuyện nhỏ.

Vấn đề chủ yếu trong nhà ông là do cái ngôi miếu đó.

Ở đây là tầng một, là nơi gần với mặt đất nhất, không khí ẩm thấp nghiêm trọng, trong nhà lại còn có Tích Huyết Sát cho nên bị ảnh hưởng rất nặng nề"

"Ngôi miếu ư? Không phải ở trong miếu có Bồ Tát sao? Làm sao lại có vấn đề gì được chứ?"

Ông cụ liên tục lắc đầu.

"Ông có biết Nữ Khắc Hung không? Ngôi miếu có từ trường rất mạnh và luôn có rất nhiều người ra vào.

Khi họ đi ra thì đồng thời đã lấy đi luồng khí.

Ngôi nhà nên chú ý đến việc tích tụ gió và không khí.

Nếu luồng khí bị lấy đi quá nhiều thì sẽ khiến tỉnh thần trở nên không phấn chấn, sức khỏe sẽ yếu đi.

Hơn nữa, Nữ Khắc Hung còn có ảnh hưởng xấu đến tình cảm của các thành viên trong gia đình và dễ trêu chọc những hồn ma cô đơn"

Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cũng là do ông có nhiều phúc và làm nhiều việc tốt cho nên trong nhà không xảy ra vấn đề gì lớn.

Nếu muốn tiếp tục sống ở đây thì ông phải làm cho những linh hồn xấu xa này biến mất.

Ông có thể dùng sân trước nhà để mở một quán ăn vặt hay gì đó tương tự như thế"

Khi thấy ông ta vẫn chưa tin lắm, tôi cũng chỉ có thể làm tròn trách nhiệm mà tiếp tục giải thích: "Vì kinh tế nhà ông eo hẹp nên tôi không thu phí gì cả.

Nếu ông muốn giải quyết chuyện này thì hãy đến cửa hàng tìm tôi, tôi sẽ giúp ông làm tan biến những linh hồn xấu xa này"

Sự tốt bụng của tôi đang chống lại lòng ham muốn kiếm tiền của anh trai tôi.

Chúng tôi thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

Vì tôi muốn vào ngôi miếu xem qua nên anh trai tôi lập tức đi theo tôi.

Nhưng khi đến trước cửa ngôi miểu, tôi nhìn thấy một bóng dáng có chút quen thuộc.

Người đó mặc quần áo của nhà sư và đang nói chuyện với một người khách hành hương.

"Hả? Đó không phải là tên nhà sư giả Hối Thích Ngọc sao?"