Cuộc sống của người bình thường, đại khái là ngủ đến khi tỉnh hoặc đói mới thức dậy.
Lúc anh tôi moi tôi ra khỏi chăn bông, sắc trời bên ngoài xám xịt, tôi co người quay về lại: "Trời còn chưa sáng, anh gọi em làm cái gì?"
Anh tôi thở một hơi dài, thành khẩn nói: "Lan Lăng à, không phải anh quậy gọi em dậy, mà vì bây giờ trời đã chạng vạng rồi, chúng ta ngủ nguyên một ngày rồi đó! Nếu như còn không chịu dậy, em tính để bụng đói đến sáng mai sao?"
Ò, đã tối rồi sao...Tôi dơ dự một lát, cứ thể dứt khoát đi ngủ tiếp, ngủ đến sáng mai dậy ăn sáng luôn cũng được.
"...Em không ăn tối hả?"
Anh tôi nhướn mày hỏi: "Đợi chồng quỷ của em về, em không còn cơ hội đói nữa đâu, không ăn cơm thì không có sức, mà không có sức thì em còn có thể gồng nổi đến sáng mai sao?"
Tôi cạn lời, ngồi dậy: "Cảm ơn anh giúp em nhớ ra..."
"Không cần cảm ơn, không cân cảm ơn! Anh em với nhau cả mà cảm ơn cái gì chứ...mau dậy nấu cơm đi, anh đói chết rồi"
Anh tôi cười hi hi, sai bảo tôi.
Biết ngay anh ấy chả có ý tốt gì, gọi đồ bên ngoài thì không được, đành phải gọi tôi dậy nấu cơm! Tôi định làm đại nồi lẩu cho anh ấy, lúc cắt thức anh nghe anh tôi trả lời điện thoại, hình như anh rất mất kiên nhân rống lên hai tiếng, sau đó cúp máy.
Hờ hờ...
Chắc không phải là tên này lại cãi nhau với con gái nhà người ta rôi đây chứ? "Mộ Vân Thiên, nếu như anh có bạn gái rồi thì đắt đến đây xem mặt đi, em không có yêu cầu gì đâu, chỉ cần nấu ăn ngon là được."
Lúc ăn cơm tôi gõ gõ bàn.
"Hả?"
Anh tôi vừa mới xắn tay áo lên, liền quay sang nhìn tôi một cách khó hiểu: "Bạn gái? Hình nộm có được tính không?
"Hình nộm? Anh chọc em hả Nói thật với anh, chỉ cần nấu ăn ngon, có thể làm cơm cho em và bố ăn, là em đã mãn nguyện lắm rồi, anh cứ theo tiêu chuẩn này mà đi tìm bạn gái nhá"
Cho dù tôi không có ở đây thì bọn họ cũng sẽ không suốt ngày gọi đồ ăn bên ngoài ngập mặt.
"Thôi đi, không có ai nấu ăn ngon hơn em đâu, hơn nữa em còn không phiên phức, có bạn gái thì phải chăm sóc, hầu hạ...Anh đốt pháo là đủ rồi"
Anh lại chuyển đề tài, ăn nói xằng bậy.
"Em thấy anh có thể kéo dài đến lúc nào, nửa năm nữa là anh tốt nghiệp rồi, hừ...người lớn sẽ hối cưới cho mà xem.Anh còn không sớm tìm người mình thích đi, nấu ăn ngon, tránh để mấy người lớn ép cho em"
Anh tôi cắn một miếng thịt mỡ, nhíu mày: "Lan Lăng, có phải em nấu ăn ngán rồi không? Muốn anh tìm chị dâu chi bằng em tìm một người bầu bạn cho bố đi!"
Tình cảm của bố dành cho mẹ rất sâu đậm, ông ấy sẽ không đi tìm bạn đời khác đâu? Tôi cảm thấy chuyện này thật khó tưởng tượng nổi.
Trên thế giới có một loại người như thế này.
Lúc trước vô tình gặp được anh ấy, không biết cảm thụ được tình yêu là gì.
Sau khi anh ấy qua đời, càng không biết được mùi vị tình yêu ra sao.
Rõ ràng biết mình trong mắt anh ấy chỉ như giọt nước giữa đại dương, hạt bụi giữa cõi trần đời, nhưng lại vẫn cứ ngốc nghếch nhìn về phía anh, chỉ mình anh thôi.
Bình thường giờ Tý, Giang Lãnh mới xuất hiện, bây giờ cách mười một giờ còn lâu, tôi chán nản trèo lên bàn, đúng lúc Tống Thanh Vy gọi đến, hai người cà kê dê ngỗng nói chuyện cũng hơn hai tiếng đồng hồ.
"Lan Lăng! Cậu không ở khách sạn hả?"
Tống Thanh Vy lên tiếng hỏi dồn dập.
"Hả? Khách sạn gì?"
"À, người tình ở khách sạn đâu?"
"...Cậu muốn nói cái gì, tớ đang ở nhà"
"A, thế cậu, vẫn chưa bắt đầu lăn lộn trên giường sao?"
"...Tớ cúp máy đây"
Tống Thanh Vy bật cười cười ha ha: "Đừng cúp, mau ra ngoài đi, chúng ta đi chơi, tớ có mua cho cậu món quà"
Quà? Hôm nay là ngày gì? Lòng tôi có chút khó chịu, lâu như vậy rồi vẫn chưa gặp Tống Thanh Vy, lúc ở nhà họ Thẩm cũng không có cơ hội điện thoại, tôi có một người bạn cùng giới tốt như vậy.
"Ừm, tớ có thể ra ngoài...khoảng hai tiếng, đủ không?"
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
"Ây cha, cậu và bạn trai của cậu có làm "chuyện đó" mà cũng cần phải ấn định thời gian sao! Mau đến đây đi, nhanh lên!"
Điệu cười của cô ấy có chút kỳ lạ.
Đương nhiên sự kỳ lạ này không phải của mấy con quỷ tôi đụng phải hàng ngày, ôi đoán chắc cô ấy nhất định muốn "gây chuyện", vì thế quấn một chiếc khăn rồi chạy xuống lầu.
"Chị hai của tôi ơi, lại muốn đi đâu đó?"
Anh tôi trúng độc thuốc trừ sâu, không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi tôi.
"Đi chơi với Tống Thanh Vy, anh không cần theo đâu! Hai tiếng nữa em sẽ về"
"Ok, ok...em tự canh giờ đi, về trễ là cẩn thận ngày mau lại không xuống giường được đó..."
Trời ạ! Bây giờ đến cả anh tôi cũng đem chuyện này ra mà "lăng mạ" tôi! Tống Thanh Vy cũng là kẻ chơi dơ mà, vừa thấy mặt đã nhào ngay đến tôi nhân cơ hội mà bóp lấy ngực tôi! "Ây, mặc dù không cao lên, nhưng hình như có "đầy" hơn rất nhiều nha! Cảm nhận không tồi! Xem ra tình cảm của hai người rất tốt, không tệ không tệ!"
Cô ấy đắc ý giật giật ngón tay của mình: "Tớ vừa sờ thử đã biết liền!"
"Cậu đủ rồi đó..."
Trên đường nhiều người như thế này! Cần có chút thể diện có biết không? Tốn Thanh Vy cười hi hi tặng hai túi giấy lớn, túi giấy trông rất xinh, quả ở bên trong cùng giấy gói lại rất đẹp, thắt một cái nơ con bướm, nhìn trông giống áo quần.
"Tặng cậu, quà giáng sinh"
Cô kéo lấy tay tôi: "Mặc dù muộn mất một ngày, hôm qua là ngày hai mươi bốn mới nhiều người, hôm nay hơi sơ sài một chút, chúng ta tìm nơi nào đó ngồi xuống nói chuyện đi?"
"...Nhiều như thế này thật ngại quá, tớ chả mua quà gì cho cậu cả.
Tôi nhìn hai túi giấy nặng trịch, xem ra là hàng cao cấp, hơn nữa còn nhiêu như thế này, nhất định không hề rẻ.
"Ây cha, không cần phải căng thẳng, lần sau bạn trai cậu giúp nhà tới xem nhà là được rồi, đúng là quá lợi hại! Anh ấy có thể nhìn qua liền có thể nói ra được một đống vấn đề, người bán nhà khóc ròng luôn rồi! Cuối cùng ưu đãi đến ba trăm triệu! Coi như là tớ cảm ơn anh ấy, cậu nhớ chuyển lời cảm ơn đến anh ấy giúp tớ nhé."
Nụ cười của Tống Thanh Vy có chút xảo quyệt.
Tôi rất là đơn thuần, không rõ sự "hiểm ác" trong nụ cười của cô ấy là có ý gì.
Đợi đến lúc tôi về đến nhà, vẻ mặt Giang Lãnh không thoải mái trừng mắt nhìn tôi: "Mộ Lan Lăng, em lại ra ngoài một mình?"
"Em và Tống Thanh Vy đến trung tâm thương mại sát bên ngồi chút mà thôi...em đi tắm trước."
Tôi nhìn sắc mặt của anh ấy, nhanh chóng trốn vào phòng tắm.
"Mấy thứ này là gì vậy?"
Anh nhíu mày nhìn hai giấy lớn tôi để trên bàn.
"Quà của Tống Thanh Vy tặng cho em, à...cô ấy chuyển lời cảm ơn anh đã đến giúp cô ấy xem nhà"
Giang Lãnh lạnh lùng hừ một tiếng, anh là một Đế Quân đại nhận thế mà lại giúp người khác xem nhà, nói ra tôi cảm thấy có chút mất mặt...
Tôi thoải mái ngâm mình trong nước ấm, dù sao cũng muốn thử nghiệm cảm giác mùa đông được rúc trong lòng Giang Lãnh, không thể chỉ hy vọng anh ấy giúp mình đắp chăn.
Lúc tôi bước nhìn thấy Giang Lãnh đang xem mấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng, anh ấy nhíu mày, lộ ra chút sắc mặt khó chịu.
Trời ạ, Đế Quân đại nhân mà cũng để lộ ra được biểu cảm như thế này, thật là hiếm có...
"Anh đang làm gì thế? Không hiểu thì nói em dạy cho"
Tôi còn tưởng rằng Tống Thanh Vy tặng thứ đồ công nghệ cao gì cho tôi chứ.
Giang Lãnh lắc đầu, cánh môi mỏng khẽ cong lên, để lộ một nụ cười tà mị.
Anh ấy giơ tay lên, phẩy nhẹ hai bao giấy trên bàn xuống đất.
Trên bàn liền bày ra rất nhiều đồ, anh đã mở hết đồ của Tống Thanh Vy tặng cho.
"Được rồi, em đến bày, bày ta đi…”