Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 129




Loại thăm dò sát này cũng khá phổ biến, nhất là ở những khu đông dân cư, rất nhiều người trẻ tuổi thích ở những tòa nhà cao tầng, hưởng thụ cảm giác ngắm nhìn toàn bộ núi non, thế nhưng thật ra ở những tòa nhà cao tầng thế này lại có rất nhiều kiêng ky.

Những công trình kiến trúc nhỏ trên tầng cao nhất, tháp nước, nhà kính trồng hoa...chỉ cần đối diện với nhà của chính mình thì sẽ hình thành loại tà khí này, đặc biệt là cửa ra vào và cửa số đều đối diện với chính mình.

Tiếu nhân thăm dò chia làm các loại gồm thăm dò bên trái, thăm dò bên phải, thăm dò ở đằng sau, thủ phạm chính hoa đào, bên ngoài, tiểu nhân, kẻ trộm, mất trộm, gây thương tích cho trẻ em.

Tôi cười nói: "Anh xem, anh vừa mắc vào nợ hoa đào đúng không, người ta cũng đã bay tới đây để ép hôn rồi."

Lâm Thừa Dũng nghiêm túc nói: Vướng phải đào hoa không quan trọng, quan trọng là...Quả thật tôi có một hạng mục bị lộ tài liệu mật quan trọng."

Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại, quả thật không thể nói đùa với người này được, khi nói chuyện với anh ta thì phải nói một cách nghiêm túc, nếu nói đùa có khi còn phải khiến bản thân mình xấu hổ không chừng.

"Tôi không quan tâm có phải vì sát hay không, tóm lại là nên giải quyết chuyện này như thế nào đây, cô Mộ?"

"Bình thường thì chỉ cần treo Sơn Hải Trấn ở trong nhà được, tôi sẽ bảo anh trai đi tìm cho anh một cái là được."

Tôi nghiêm túc nói.

Anh ta cười cười nói: "Không cần đâu, cô lại không lấy tiền của tôi"

"..Chuyện nhỏ như thế này thì không cân lấy tiền, sao anh cứ luôn nghĩ tới việc phải đưa tiên cho tôi vậy! Tôi cũng đâu tới tìm anh để đòi tiên đâu!"

Tôi thấy anh ta không nói gì, chẳng lẽ người này nhiều tiền đến mức đốt sạch cũng không hết sao? "Tôi biết rồi, nếu như cô có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ trực tiếp gọi cho tôi, không cần phải truyền đạt qua anh trai đâu"

Anh ta cười nói: "Chẳng lẽ da mặt cô lại mỏng thế ư?"

Tôi không có nhiều kinh nghiệm xã hội nên cũng không biết phải giao tiếp với những người này như thế nào, Lâm Thừa Dũng lớn hơn tôi nhiều, trông lại rất nghiêm túc cho nên tôi cũng không biết nên nói chuyện với anh ta như thế nào.

"Nếu như cô cần tiên hoặc có chuyện gì cần hỗ trợ thì có nói trực tiếp với tôi.

Những chuyện cô cảm thấy khó xử thì đối với tôi chỉ cần một phút là giải quyết xong thôi, không cần cảm thấy ngại đâu."

Anh ta thản nhiên nói, rồi cầm lấy điện thoại trên bàn bấm một dãy số.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Trợ lý Phương nhanh chóng tiến vào, hỏi: "Cậu chủ, có chuyện gì sao ạ."

"Có hai kiến trúc của tòa nhà đối diện, để cho bên kia phá bỏ, hoặc dùng hàng rào bê tông chặn lại.

Dù sao thì đừng để tôi nhìn thấy nữa là được."

Anh ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Vẻ mặt của trợ lý Phương ngơ ngác, đây là muốn làm gì vậy? Anh ta cũng rất thông minh, chạy tới bên người tôi hỏi: "Cô Mộ, cậu chủ của tôi đang nói tới chỗ nào vậy ạ?"

Tôi chỉ cho anh ta xem, rồi nói với anh ta một lúc thì anh ta cũng hiểu ra, sau đó anh ta gật đầu nói: "Vâng ạ, tôi sẽ đi làm ngay ạ."

Nhìn thấy quyên thế của người ta đúng là khiến trong lòng tôi phải quỳ lạy trước giai cấp câm quyền.

Những người dân bình thường như chúng tôi chỉ nghĩ cách hóa giải sát, còn người a chỉ cần nói một câu liền trực tiếp hủy luôn cái sát đó đi.

Nghĩ vậy, tôi liên do dự mở miệng nói: "Lâm Thừa Dũng, quả thực tôi có chuyện muốn làm phiên anh..."

Anh ta chỉ chỉ ghế sô pha: "Cô Mộ ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện, vào văn phòng của tôi mà vẫn đứng nói chuyện, cô thấy căng thẳng lắm sao?"

"..Có chút."

Tôi ra sô pha ngồi, sau đó nói sơ qua về tình hình hỗn loạn ở thôn Hồi Long, trọng điểm chính là hai cái sân nhỏ cần phải bỏ đi.

"Miếng đất đó nằm trong kế hoạch cải tạo của chính phủ nên chủ nhà chỉ cần chờ chờ phá dỡ, rồi di dời sẽ trở nên giàu có, còn nếu như tự thu mua thì bọn họ có thể đẩy giá lên, dù sao thì tôi cũng không ngại cho bọn họ ra giá, thế nhưng một khi giá cả đã được ấn định thì công tác sau này của chính phủ cũng khó rồi, không thể lúc nào cũng dựa vào tiền bồi thường được, như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới vấn đề tài chính."

Đôi mắt của anh ta sầu thảm, vấn đề mà anh ta lo lắng khác hoàn toàn so với tôi, ở trước mặt anh ta khiến tôi cảm thấy mình thật sự rất ngây thơ.

Sự chênh lệch này không phải là quá lớn đấy chứ.

"..Thực xin lỗi, tôi cũng không hiểu chuyện này lắm, nếu như anh thấy phiền phức quá thì bỏ đi."

Tôi cảm thấy có chút quản bách, cảm giác mình cứ như một học sinh tiểu học vậy.

Anh ta thản nhiên cười nói: "Đừng lo lắng, một mình tôi không thể thụ mua hai cái sân nhỏ đó được, thế nhưng tôi cũng có thể thu mua một mảnh, tuy nhiên chuyện này cũng cần có trình tự, trong thời gian ngắn chưa thể thực hiện ngay được...

Nhưng tôi có thể tìm được ông chủ của tòa Hải Yến giúp cô, hai người cứ đi giải quyết vấn đề trăm quỷ đi trước đã"

"Tốt quá! Cảm ơn anh!"

Có thể giải quyết được chuyện bên này thật tốt quá, vừa hay lúc này Giang Lãnh đi bắt quỷ ở địa ngục vẫn chưa về.

Anh ta có chút ngạc nhiên, rôi lắc đầu thở dài: "Nghe thấy được bắt quỷ mà cô cảm thấy hưng phấn như vậy sao? Đúng thật là..."

Tòa Hải Yến là nơi tiêu dùng cao cấp, có biệt thự nghỉ dưỡng, trung tâm hội nghị, nhà hàng cao cấp.

Hiện tại cổ đông lớn nhất cũng chính là tổng giám đốc Từ.

Tổng giám đốc Từ tiếp đãi Lâm Thừa Dũng vô cùng xa hoa và phô trương, ông ta sắp xếp nhà hàng xa hoa ở trên tầng cao nhất của tòa Hải Yến.

Tôi với anh trai đóng giả thành người hầu của Lâm Thừa Dũng, đi cùng với một đông người mặc tây trang màu đen vào trong.

Giang Lãnh không tiện xuất hiện nên chỉ có thể đi xung quanh xem sao.

Bàn xoay tự động phục vụ tiệc lớn hơn cả phòng của tôi, tổng giám đốc Từ nhường Lâm Thừa Dũng ngồi chỗ chính, còn ông ta thì ngôi ở bên cạnh, bàn lớn như vậy mà chỉ có hai người ngồi thôi sao? "Ô, tôi nghe cháu gái nói rằng cậu muốn tới đây ăn cho nên nó chắc chắn sẽ đến, còn nói rằng đã lâu rồi không gặp cậu, cho nên hiện tại chắc là sẽ đến nhanh thôi."

Tổng giám đốc Từ cười nói với Lâm Thừa Dũng.

Lâm Thừa Dũng khẽ nhếch khóe môi, lộ ra biểu tình lạnh nhạt, thế nhưng trong mắt anh ta chẳng có chút ý cười nào.

Một lúc sau, cô Bảo Trân từng bị tai nạn xe trước mặt tôi được bảo mẫu đỡ tới, trên mặt cô ta vẫn còn vết thương, hẳn là bị thương cũng khá nặng, sau này vết thương lành lại xem ra vẫn để lại ít sẹo.

Hơn nữa, lúc đi vẫn khá khập khiễng, chân vẫn còn chưa khỏi mà vẫn vội tới đây tìm người yêu, đúng là vất vả thật.

"Thừa Dũng, đã lâu không gặp."

Cô ta ra vẻ dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Thừa Dũng.

Dáng vẻ kiêu ngạo cực điểm trước mặt tôi đã được thu hồi toàn bộ, hiện tại từng cử chỉ, hành động, ánh mắt, lời nói đều dịu dàng vô cùng, tôi với anh trai của tôi nghe mà nổi hết cả da gà.

Cả hai mặc tây trang của người hầu trông y như những tên vệ sĩ khác cho nên ông chủ Từ và Từ Bảo Trân chưa từng nhìn đến chúng tôi.

"Thừa Dũng anh cũng thật là, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho em...Chắc là anh vẫn chưa ăn cơm rồi, em nói với chú rằng tự nấu cho anh ít canh, anh uống nhiều một chút.

Từ Bảo Trân vô cùng dịu dàng, nếu không chính mắt nhìn thấy dáng vẻ áp bức của cô ta thì ngay cả tôi cũng bị lừa.

Bạch liên hoa, trà xanh...Tôi dùng khẩu hình nói ra những từ này.

Căn bản là Lâm Thừa Dũng cũng không thèm để ý tới cô ta, cô ta cứ tự mình nói chuyện, chú của cô ta là tổng giám đốc Từ cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô ta lấy canh ra, nhưng Lâm Thừa Dũng cũng chẳng thèm nhận lấy, mà trợ lý Phương nhận hộ Lâm Thừa Dũng, Lâm Thừa Dũng từ đầu tới cuối còn chẳng chạm vào bát tí nào, ngược lại còn ngồi nói chuyện với tổng giám đốc Từ.

"..

Cậu Lâm cũng gặp vấn đề về phong thủy ư? Ôi! Tuy răng tôi thấy chuyện này có chút huyền ảo nhưng dù sao vẫn thấy có chút sợ! Tất cả bố cục của tòa Hải Yến này đều là tôi phải mời nhà Tư Đồ tới đây hồ trợ đấy!"

Tổng giám đốc Từ khoe khoang nói.

Nhà Tư Đồ, là Tư Đồ Nam sao? Tôi với anh trai khẽ nhìn nhau, quả nhiên là có liên quan đến anh ta.

Trong lòng tôi có chút khó chịu, ngay từ đầu còn tưởng tên Tư Đồ Nam đó là người tử tế, không ngờ anh ta lại đi làm chuyện tà khí như vậy! "Phải không? Đúng lúc tôi có mời một người trợ lý có chút nghiên cứu về phong thủy, ông có thế cung cấp bản vẽ cho cô ấy học hỏi một chút không?"

Lâm Thừa Dũng nhìn về phía tôi.