Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 122




"Quả là ngực to mà không có não, không hiếu lòng đàn ông chút nào hết, uổng công Đế Quân đại nhân lãng phí nhiêu thời gian trên người cô như vậy, cô không biết làm sao để lấy lòng ngài ấy chút nào ư"

Giọng nói của Thẩm Thanh Hà mang theo vẻ hả hê và khinh thường, cô ta rất vui vẻ khi trông thấy Giang Lãnh tức giận với tôi.

Tôi hiu hiu nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy nụ cười của cô ta, cũng không cần phải tranh luận với cô ta những chuyện không có ý nghĩa này.

"Không muốn nói chuyện? À, tôi quên mất, cô bị Đế Quân đại nhân bịt miệng rồi, chậc chậc, ngài ấy cũng không muốn nghe cô xin tha thứ và giải thích nhỉ."

Cô vừa tấm tắc một cách hả hê vừa sung sướng nhìn ra màn đêm bên ngoài.

Bên dưới máy bay trực thăng là đèn đuốc và dòng xe cộ sầm uất, tôi nghe tiếng cánh quạt, trong lòng bắt đầu lan ra một chút nỗi sợ hãi.

Giang Lãnh anh ta...

Hẳn sẽ không muốn nhốt tôi lại trong nhà họ Thẩm chứ? Cho đến trước khi linh thai thành hình, tôi sẽ bị giam câm như thế này phải không? Thẩm Thanh Hà bắt gặp một tia hoảng loạn trong ánh mắt tôi, cô cười lạnh cúi người xuống.

"..

Bắt đầu sợ rồi à? Đế Quân đại nhân đã đối xử nhân từ với cô lắm rồi, đáng tiếc cô được chiêu mà hư, ngài ấy tuy là thân cai quản tối cao của Minh phủ, vạn vật trong trời đất phàm là vật sống, linh hồn của chúng đều chịu sự quản lý của Đế Quân, một người phàm nhỏ như kiến như cô thế này, được Đế Quân rủ lòng thương, thì nên thành tâm sùng bái, tận tâm hầu hạ chứ"

"Tiếc là cô ngu xuẩn, không thấy rõ địa vị của mình...

Cô cho rằng cô hâu hạ Đế Quân mấy tháng, là có thể quan trọng hơn chuyện pháp trận phong ấn trừ tà rôi à?"

"Hừ...

Đừng làm trò hề nữa, Mộ Lan Lăng, cho dù cô có xinh đẹp đi nữa, cô có thể được yêu chiều bao lâu? Mấy tháng? Mấy năm? Mấy mươi năm? Mấy mươi năm sau, một bà cụ nhiều nếp nhăn như cô, còn trông chờ Đế Quân đại nhân có hứng thú nhìn cô một cái sao? Ha ha ha..."

"Cô thật đần độn, không nhân lúc này ân sủng vẫn còn, dâng hiến tất cả cho Đế Quân đại nhân, ít nhiều cũng khiến ngài ấy nhớ tên của cô, băng không mấy mươi năm sau, đoán chừng tên của cô Đế Quân đại nhân cũng nhớ không ra."Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

Tôi thực rất ngu ngốc, giống như anh tôi nói, không hiếu chút nào là xảo quyệt.

Nếu là một cô gái thông minh, nên sớm có thể làm nũng làm đỏm trong lòng anh ta rồi chứ? Đâu như tôi môi lần bị anh ta thét chỉ biết khóc như vậy.

Máy bay trực thăng bay qua màn đêm, dừng ở một khu du lịch phong cảnh tươi đẹp phụ cận thành phố, nơi đây non thiêng nước biếc, dinh thự của nhà họ Thẩm tọa lạc tại đây.

Tôi bị cáng cứu thương nâng ra, bộ dạng này khiến tôi cảm thấy cực kì nhục nhã.

"Đưa đến Vãng Phúc Các, đích thân tôi trông chừng."

Cô nói với đệ tử đang nâng cáng.

Cô nói xong điêm tĩnh rời đi, hai người đệ tử kia vừa nâng tôi vừa tán gẫu: "Đây là ai vậy? Vừa đến đã có thể ở trong Vãng Phúc Các, chỗ đó chính là để cho khách quý ở đó."

"Vậy thì rõ là khách quý rồi."

"Xi, tôi lần đầu tiên thấy khách quý bị nâng cáng cứu thương đến đó, vả lại không nghe thấy đại tiểu thư nói tự mình trông chừng sao, tôi thấy cô ta chính là con tin hoặc người mạo phạm nhà chúng ta thì hơn?"

"Anh nói nhảm nhiều quát Mau chóng nâng qua ởi!"

Tôi bị nâng vào lầu hai của một tòa lầu các, hai người họ đặt tôi lên giường, kéo chăn đắp cho tôi rồi rời đi, ngay cả đèn cũng không mở.

Bóng tối và khung cảnh lạ lẫm khiến nỗi sợ trong lòng tôi càng sâu.

Thật sự muốn giam tôi ở nhà họ Thẩm sao? Đợi đến khi linh thai thành hình, thì...Hồ nước xa xa ngoài cửa số phản chiếu ánh trăng trên trời, sau khi đôi mất đã quen với bóng tối trong phòng, có thể nhìn rõ bài trí trong phòng rồi.

Một căn phòng rất tình xảo, giường nguyệt động chạm rông vẽ phụng, bản bát tiên, gương nhỏ bàn trang điểm, bình phong, hàng rào chạm khắc, màn che...

Trong không khí truyền đến một tia mùi hương và ẩm ướt nhàn nhạt, Thẩm Thanh Hà kiêu kì đẩy cửa đi vào.

"Sao nào, căn phòng này cho cô ở, không tính là bạc đãi cô chứ?"

Cô ta cười khẽ đi đến trước giường, đẳng sau có người bưng một chậu nước nóng.

Cô ta kêu người kia đặt chậu nước nóng lên trên giá đỡ, xong thì đuổi người kia đi xuống.

Cô ta vén tay áo, cười có chút đẹp đế: "Đích thân tôi đến hâu hạ cô, tránh cho Đế Quân đại nhân trông thấy cô khóc đến mặt đầy nước mắt, bộ dạng mặt xám mày tro, cho rằng tôi ngược đãi cô, tôi không gánh nổi cái tội này đâu"

Tôi nhìn thấy ý cười khinh miệt trong mắt cô ta, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn...

Cô ta kiêu ngạo như vậy, hơn nữa luôn có lòng thù địch rất sâu với tôi, làm sao có thế tự tay chăm sóc tôi? Tôi nằm trên nệm gấm, không khí lạnh lẽo làm cho da dẻ lạnh run đến sởn da gà.

Cô ta nheo mắt, chỉ chỉ tôi: "Rõ ràng có nhiều vết tích như vậy...

Hừ...

Tôi đó giờ không biết, Đế Quân đại nhân lại có thể để lại dấu tích! Cô quả nhiên có bãn lĩnh!"

Nếu không thì sao? Trong lòng tôi cười lạnh nhìn vê phía Cô ta.

Ánh mắt Thẩm Thanh Hà tối sâm xuống, cô ta cười lạnh đeo một đôi găng tay cao su lên: "Tôi không trực tiếp đụng chạm cô, Đế Quân đại nhân không thích người khác chạm vào đồ vật thuộc về ngài ấy."

Cô ta vắt ráo khăn mặt, trải ra đắp lên mặt tôi, khăn mặt nóng hối khiến tôi đau đến chảy nước mắt giàn giụa, thế nhưng không phát ra một chút xíu âm thanh nào.

"

Trời quá lạnh, sợ nước bưng lên cũng lạnh, nên bưng nước sôi đến, có thể "hơi nóng"

một chút, đừng lo, lát nữa nhiệt độ lại bình thường thôi."

Bỏng cũng chỉ là thứ yếu, khăn lông ướt che cả mũi miệng, loại cảm giác ngạt thở này đau khổ đến chết đi được.

Cô ta lặp lại vài lần, hài lòng nhìn trên mặt tôi toàn bộ đều đỏ cả lên.

Cô ta phủ khăn mặt nóng lên trước ngực tôi.

Cái này còn đau đớn hơn trải lên trên mặt tôi, nước mắt tôi cứ trào ra, không thế hét lên, kìm nén đến mức đầu óc choáng váng.

Trước ngực tôi...

Lúc này bị khăn mặt nóng phủ lên, loại đau đớn đó đâm cả vào tim và phổi.

"Nhạy cảm vậy sao, chả trách dấu tích nơi này nhiều như vậy, tôi giúp cô cường gân hoạt huyết ha."

Thẩm Thanh Hà cười lạnh liên tục lặp đi lặp lại, mãi đến khi cô ta cảm thấy nước nóng đã không đủ nóng nữa, mới gọi người vào giúp tôi lau người.

Cô ta khoanh tay nhắc nhở nói: "Cấn thận một chút, đừng đụng vào bụng cô ta, nếu như có chút sơ sẩy, chúng ta khó giữ mạng nhỏ đấy."

Đợi đến khi chậu nước kia nguội rôi, Thấm Thanh Hà phất tay đuổi người đi, dán bùa lên hai bên thành giường tôi, còn cúi người kéo chăn lên cho tôi.

Cô ta nói khẽ bên tai tôi: "Cô biết cái gì gọi là thuật người giấy không? Không biết đúng không...

Chỉ là chút tài mọn mà thôi, ví dụ, dùng một người giấy đã làm phép xong, dẫn một tên đần nào đó đi, làm cho Đế Quân đại nhân nổi trận lôi đình..."

Cô ta cười khẽ chạm một cái lên chóp mũi tôi: "Chính là đồ đần dốt đặc cán mai về đạo pháp đạo thuật như cô đây, hi hi"

Có ý gì? Bóng đen ló đầu ra nhìn mà cảnh quan Tiết Hòa bọn họ phát hiện, là người giấy của cô ta? Vì để dẫn tôi chạy khỏi, khiến tôi chọc tức Giang Lãnh lần nữa?