Nhiếp Giai Giai ủ rũ nằm xuống giường. Cô hối hận rồi hối hận rồi, cô không nên đi học để giờ cô nhớ anh đến chết cũng không gặp được.
Mặc dù anh không đến nhưng cô vẫn tự tay vào bếp làm một chiếc bánh sinh nhật, định bụng gọi video hát tặng sinh nhật anh.
Nói là làm, cả một buổi tối cô ngồi làm bánh với sự trợ giúp của đầu bếp, chiếc bánh hoàn thành xong cũng rất gì và này nọ.
Cô đem bỏ vào tủ rồi đi ngủ, ngày mai cô còn có tiết đi học.
Mãi đến chiều muộn thầy mới cho về, mặc dù mệt nhưng thầy dạy rất hay nên cô cũng rất thích, cô về nhà mở cửa ra chạy vào phòng như thường lệ.
"A "
Cô ôm đầu vì va phải một thứ gì đó, ngẩng đầu lên là Trịnh Minh Vũ, cô bất ngờ đu cả người lên người anh. Anh cũng vui vẻ giữ lấy cô.
"Minh Vũ, em tưởng anh bận"
"Bất ngờ không?"
"Bất ngờ lắm! chúc mừng sinh nhật "
Nói rồi cô hôn vào má anh một cái, Trịnh Minh Vũ nhướn mày nói.
"Anh muốn lâu hơn"
Chưa đợi Nhiếp Giai Giai hiểu, anh áp sát cô vào tường hôn lấy môi cô mạnh bạo, cô cũng không từ chối mà phối hợp theo, môi lưỡi cứ quấn quýt như thế mãi đến khi cô không thể thở nổi nữa anh mới buông cô ra.
"Hối hận chưa?"
"Hối hận rồi"
"Giờ hối hận cũng không được về nữa"
Nhiếp Giai Giai xụ mặt. Rồi cô nhớ ra mình có làm bánh kem nên muốn xuống bếp lấy bánh.
"Em đã làm bánh kem cho anh"
Trịnh Minh Vũ nhướn mày.
"Ở đâu?"
"Dưới bếp, để em xuống lấy cho anh nha"
Không nói nhiều, Trịnh Minh Vũ bế ngang người cô lên đi xuống bếp dưới sự hâm mộ của các hầu nữ.
Chiếc bánh kem hình trái tim được đưa ra, tuy còn nhiều chỗ vụng về nhưng vẫn rất đẹp.
Nhiếp Giai Giai thắp nến và bắt anh phải cầu nguyện thổi nến.
Trịnh Minh Vũ ho ho vài cái rồi cũng phải làm theo, anh cầu nguyện rồi thổi phù.
Nhiếp Giai Giai nhổm người lên hỏi.
"Anh cầu nguyện gì vậy?"
"Em mau sinh con cho anh"
Cô lườm anh không thèm chấp.
Sau khi giải quyết bữa tối cùng với chiếc bánh kem no nê, Trịnh Minh Vũ lại bế cô lên phòng ăn hết sạch.
Sáng sớm ngày hôm sau cô lại phải lưu luyến nhìn anh trở về Lạc Thành.
Còn một tuần nữa là kết thúc khóa học. Trong ba tháng này đối với cô mà nói nó thực sự bổ ích. Từ biệt thự đến trường đi bộ chưa đầy 30 phút, Nhiếp Giai Giai nổi hứng muốn tản bộ hóng gió.
Nhiếp Giai Giai ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, mong vạn sự bình yên.
- -------
Ngày cuối cùng, thầy Cao Thái Thành luôn tổ chức một bữa tiệc coi như là một bữa tiệc chia tay.
Hôm đó Nhiếp Giai Giai diện trên người một chiếc váy trắng tay bồng ôm sát cơ thể khoe ra ba vòng xinh đẹp nhưng vẫn rất thanh lịch kín đáo. Sau đó tự mình lái xe đến nơi tổ chức tiệc.
Vừa đặt chân vào bữa tiệc, cô đã nhìn thấy Ninh Thiên Nhu đang nhìn cô chằm chặp.
Chắc ả ta chắc lại sắp bày trò rồi, cô nghĩ bụng như vậy rồi nhếch môi cười nhạt sau đó tự tin tiến vào sảnh tìm một chỗ đứng ít người thưởng thức rượu ngon.
Ấy vậy mà vẫn có rất nhiều anh chàng vẫn nhìn thấy và muốn mời cô một ly rượu nhưng đều bị cô từ chối, cô bắt đầu cảm thấy phiền phức.
"Tôi có thể mời quý cô một ly được không"
"Xin lỗi tôi không thể uống được nữa"
"Vậy sao Trịnh thiếu phu nhân?"
Nhiếp Giai Giai bất ngờ ngẩng đầu lên.
"Minh Vũ?"
Trịnh Minh Vũ nở một nụ cười với cô, ngày cuối cùng không ngờ lại gặp được anh ở đây, Nhiếp Giai Giai nhào vào lòng anh ôm lấy, anh cũng sẵn sàng đón nhận cái ôm ấm áp của cô.
Một lúc sau đèn trong sảnh tắt, chỉ còn lại ánh đèn chiếu trên sân khấu. Thầy Cao Thái Thành bước lên, muốn bày tỏ đôi lời.
"Các em học sinh thân mến! Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng thầy trò ta gặp nhau. Cảm ơn các em đã tin tưởng và đồng hành cùng ta trong suốt ba tháng vừa qua.... Thầy mong các em sau này, ai cũng thành công trên bước đường kinh doanh của mình, mong rằng những thứ thầy dạy cho các em sẽ góp một phần nhỏ nào đó trong sự thành công ấy, đó là niềm vinh dự của thầy"
"Thầy có một người bạn luôn làm thầy ngưỡng mộ vì cậu ấy rất thành công trong lĩnh vực kinh doanh, hôm nay thầy đã cố gắng mời cậu ấy và may mắn nhận được sự đồng ý đến để cùng chia sẻ một chút kinh nghiệm, đây là vinh dự của thầy cũng như của tất cả các em. Mời cậu bước lên sân khấu"
Thấy Trịnh Minh Vũ sửa sang quần áo, cô quay qua hỏi.
"Là anh à?"
Trịnh Minh Vũ cười vuốt tóc cô.
"Ừm"
Nói xong anh sải đôi chân dài bước lên sân khấu, mọi người vỗ tay đôm đốp.
Trước giờ anh không bao giờ như vậy, luôn cọc cằn, khó tính, lạnh lùng sống mà chẳng nhìn mặt ai. Nhưng kể từ khi gặp cô anh giống như trái đất quay ngược chiều kim đồng hồ, ngược quy luật của tự nhiên chỉ để cưng chiều cô, dung hợp với cô.
Nhiếp Giai Giai nhìn theo bóng dáng anh bước lên sân khấu, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt, đến cơ thể cao to, tất cả mọi thứ ấy đều đang thuộc về cô, chỉ riêng cô. Cô ngơ ngẩn với khuôn mặt ấy đến mức chẳng biết anh đang nói gì cũng chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quay, trong tiêu cự của cô bây giờ chỉ có mỗi anh.
Tầm mắt của anh ở trên sân khấu cũng chỉ nhìn mỗi cô, chỉ riêng cô.