Sau khi không còn xách nổi được nữa, Nhiếp Giai Giai mới lưu luyến rời đi.
Cô chất đống đồ lên xe rồi lái về nhà riêng của Lưu Ly.
Nghe tiếng mở cửa, Lưu Ly đang nằm bèn ngồi dậy ra xem. Cô khá bất ngờ khi thấy Nhiếp Giai Giai hai tay xách túi lớn túi nhỏ bước vào nhà.
Lưu Ly chạy lại đỡ dùm Nhiếp Giai Giai rồi hỏi.
"Cái gì đây Giai Giai?"
Nhiếp Giai Giai nheo mắt cười.
"Đồ dành cho con mình"
Sau khi đập hộp, nhìn thấy những thứ bên trong, Lưu Ly cầm lên một đôi găng tay bé xíu rồi bỗng dưng đỏ hết cả mắt, cô không biết bây giờ mình phải làm gì nữa.
Nhiếp Giai Giai an ủi.
"Ly Ly, sau này đứa bé chào đời nhất định sẽ giống cậu, đáng yêu như vậy "
Lưu Ly ôm lấy Nhiếp Giai Giai, nhưng không thể khóc nữa, cô đã mệt lắm rồi. Nhiếp Giai Giai vỗ vỗ vai Lưu Ly để cô bình tĩnh lại. Sau Khi Lưu Ly buông cô ra, Nhiếp Giai Giai mới nói.
"Ly Ly, cậu còn nhớ hôm trước mình có nói đến lớp học kinh doanh của thầy Thành chứ? ngày mai mình phải đến đó học 3 tháng, trong vòng 3 tháng cậu trở về nhà chính Lưu gia dưỡng thai cho thật tốt chờ tớ về, biết chưa?"
Lưu Ly rất buồn khi phải xa Nhiếp Giai Giai tận ba tháng, cô ậm ừ rồi bảo Nhiếp Giai Giai về nhà chuẩn bị. Nhiếp Giai Giai lo lắng cho cô nhưng kì thực cô cũng phải về để chuẩn bị sáng ngày mai cất cánh.
Nhiếp Giai Giai trở về Trịnh Gia, cô về phòng lấy những thứ cần thiết cho vào vali.
Hôm nay Trịnh Minh Vũ rất vui nên anh về sớm, vừa về đến nhà anh đã chạy ngay vào phòng muốn ôm vợ.
Mở cửa ra bước vào vừa thốt lên câu "Vợ à" anh liền bị hành động của cô làm cho chết trân.
Cô ấy mang con bỏ anh đi sao???
Nhiếp Giai Giai ngẩng đầu lên thấy Trịnh Minh Vũ thì nhoẻn miệng cười nói.
"Anh về rồi à? ngày mai em phải bay đến Hải Thành rồi, em sắp xếp đồ một chút"
"Hải Thành? làm gì?"
Nhiếp Giai Giai nhăn mặt.
"Anh đã hứa cho em đi học"
"Giờ anh không cho nữa, em phải ở nhà để dưỡng thai"
Nhiếp Giai Giai nghe không hiểu.
"Thai? Thai nào?"
"Vợ em đừng giấu anh nữa, em tính làm anh bất ngờ à?? Phải rồi sắp đến sinh nhật anh, em tính chờ đến lúc đó đúng không?"
Nhiếp Giai Giai đầu óc xoay vòng vòng không hiểu chồng mình có bị đập đầu vào đâu hay không hay là làm việc nhiều quá lú luôn rồi?
"Em nói là em không có thai"
Trịnh Minh Vũ nhíu mày ôm lấy bả vai cô.
"Thế em đi mua đồ sơ sinh cho ai"
Nhiếp Giai Giai biết anh theo dõi cô, cô cũng chẳng buồn nói.
"Không nói"
Dứt lời, Trịnh Minh Vũ bế ngang hông cô lên đi lại giường.
"Ồ không có thai cũng được, không có thì giờ có"
Nhiếp Giai Giai dùng tay đập vào khuôn ngực rắn chắc của anh hờn dỗi nói.
"Đồ đáng ghét"
- --------------------
Chín giờ sáng ngày hôm sau.
Trịnh Minh Vũ mặc dù không muốn nhưng vẫn phải chở Nhiếp Giai Giai cô ra sân bay, ai bảo anh không nghiêm khắc một chút chứ?
Ở sân bay Lưu Ly, Thời Địch và còn cả Tử Nghiên ra tiễn cô. Cô đi có ba tháng mà mọi người cứ phải quýnh quoáng lên.
Sắp lên máy bay, nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Lưu Ly, Nhiếp Giai Giai đau lòng ôm lấy cô rồi nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy
"Ly Ly, ba tháng này cậu hứa phải chăm sóc bản thân thật tốt, vì cậu còn vì con nữa, đừng hành hạ bản thân, cậu xứng đáng hơn với những thứ như vậy"
Ở đây còn Thời Địch, Lưu Ly cố giữ cho mình không khóc, cô ôm Nhiếp Giai Giai chặt hơn một chút.
"Giai Giai, đi mạnh khỏe"
Nhiếp Giai Giai mỉm cười.
"Mọi người em đi đây"
Nói rồi cô và Trịnh Minh Vũ bước lên máy bay.Trịnh Mịnh Vũ dự định cùng đến sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho cô rồi mới yên tâm để cô ở lại một mình.
Còn đến một tuần nữa lớp học mới bắt đầu nhưng cô muốn đến sớm hơn để có thêm thời gian chuẩn bị.
Máy bay cất cánh rồi nhanh chóng đáp xuống Hải Thành xinh đẹp. Nhiếp Giai Giai đặt chân xuống, cô nói thầm trong bụng.
"Hải Thành, mừng gặp lại "
...
Trịnh Minh Vũ sau khi đăng kí học cho cô thì mua luôn căn biệt thự ở gần trường, anh đưa cô đến đó ở mà không cho cô học nội trú. Ở biệt thự có người làm nên cô không cần đụng chân đụng tay gì cả.
Vừa dừng trước cổng, Nhiếp Giai Giai ngỡ ngàng quay lại hỏi.
"Anh mua nó từ lúc nào vậy?"
"Đăng kí học cho em"
Nhiếp Giai Giai bĩu môi, chỉ là ba tháng học mà mua luôn cho cô một căn biệt thự gần trường.
Bước vào nhà cô đi thẳng lên phòng nằm ụp xuống, bay mấy tiếng cô thực sự rất mệt rồi ngủ luôn đến sáng ngày hôm sau.