Cô Dâu Bừa Của Trịnh Tổng

Chương 2: Riêng Hôn Nhân Không Có Tình Yêu Đã Là Thiệt Thòi Lớn Nhất




"Con gái, thiếu gia nhà họ Trịnh ngỏ ý muốn hỏi cưới con, con có đồng ý không?"

Nhiếp Giai Giai nhìn chằm chằm Hạo Minh, vẻ không ưa.

Hạo Minh không nhanh không chậm, rút danh thiếp của mình ra đưa cho cô. Anh không muốn mình bị hiểu nhầm là thiếu gia.

Nhiếp Giai Giai nghi ngờ cầm lấy danh thiếp, thì ra đây chỉ là thư kí riêng của Trịnh tổng.

Nhiếp Giai Giai đứng dậy, nói thẳng vào mặt Minh Hạo.

"Trịnh tổng là ai chứ? tại sao đến hỏi cưới mà lại còn là thư kí đi? Anh ta xem tôi là cái gì, món hàng à? đừng tưởng có tiền rồi làm gì cũng được "

Nhiếp Giai Giai nói xong quay sang phía ba mẹ mình đang sốt sắng cả lên.

"Ba, mẹ. Con muốn sau này được cưới người con yêu, con thích. Ba mẹ đừng có tùy ý sắp đặt cho con, con không thích là không thích "

Nói xong cô giẫm chân bỏ lên phòng.

Đứa con gái nhỏ này của ông bà từ nhỏ đã là một đứa rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để ông bà lo lắng. Mặc dù được cưng chiều nhưng chưa bao giờ hống hách. Hôm nay là lần đầu tiên ông bà thấy cô lớn tiếng.

Ông bà Nhiếp ngại ngùng nhìn Minh Hạo rồi xin lỗi.

" Xin lỗi cậu, có vẻ như con gái tôi không thích hôn nhân sắp đặt. Mặc dù tôi khá ưng Minh Vũ nhà cậu nhưng tôi tôn trọng quyết định của con bé "

Minh Hạo đứng dậy chỉnh lại áo vest, không kiêng nể mà nói.

"Con gái ông bà không đồng ý là chuyện của ông bà. Tôi sang đây để hỏi cưới chứ không hỏi ý kiến. Ngày mai sính lễ sẽ được đem qua"

Nói xong trước sự ngỡ ngàng của hai ông bà Nhiếp, Minh Hạo bước ra ngoài thẳng một mạnh.

Ông Nhiếp ôm lấy ngực ngồi bệt xuống ghế, bà Nhiếp thì rơm rớm nước mắt, nhà bà đã gây phải chuyện gì cho nhà họ Trịnh chứ.

Đêm hôm đó, ông Nhiếp đứng trước cửa phòng con gái. Đắn đo mãi ông mới dám gõ cửa.

Cửa mở ra, con gái ông còn đang vui vẻ nằm xem điện thoại. Ông đỏ hết cả mắt, chỉ vài ngày nữa thôi con gái ông đã làm dâu nhà người ta, làm vợ rồi làm mẹ. Ông làm sao không hiểu được Trịnh Gia ghê gớm đến mức nào. Nếu hôm nay ông không đồng ý, họ cũng sẽ cho người đến bắt con gái ông, hoặc là cả Nhiếp gia sẽ bị sụp đổ.

Nhiếp Giai Giai thấy ba im lặng không nói gì thì lên tiếng.

"Ba, có chuyện gì sao?"

Ông ngồi xuống bên cạnh con gái, vuốt nhẹ mái tóc của cô. Ông không biết phải mở lời như nào cho phải.

"Giai Giai"

"Vâng"

"Ba mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng cưng chiều con. Con gái lớn rồi, không được cãi ba mẹ nữa. Ngày mai, nghe lời bố qua Trịnh gia gặp mặt ông bà xui "

Nhiếp Giai Giai bật dậy, rưng rưng nước mắt.

"Ba, con đã nói con thích tự do, thích yêu đương, con không thích sắp đặt. Con biết tên kia là ai, mặt mũi ra sao chứ? Tại sao ba mẹ không chịu hiểu cho con?"

Ông lấy tay day day thái dương.

"Giai Giai, ba mẹ tôn trọng quyết định của con. Lúc nãy ba mẹ cũng đã từ chối với Minh Hạo nhưng con biết, nhà ta so với nhà Trịnh kém xa, dù ta có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ bắt con về "

Nhiếp Giai Giai nước mắt rơi lã chã.

"Tại sao? Tại sao ba mẹ lại nỡ gả con cho một người độc ác như vậy? một người tước đi cả quyền tự do của con, một người mà đến cả ý kiến của người khác cũng không thèm tôn trọng?"

"Giai Giai ba rất xin lỗi con. Nhưng ba mẹ thà gả con qua bên đó còn hơn là con ở lại rồi chịu khổ. Nếu con không đi, gia đình mình chắc chắn không được để yên ổn. Con thương ba mẹ chịu qua đó. Ba mẹ tin chắc Trịnh gia không bao giờ để con thiệt thòi "

" Ba, riêng trong hôn nhân không có tình yêu đã là thiệt thòi lớn nhất của con "

Giai Giai ôm lấy ba khóc. Bà Nhiếp đứng bên ngoài nghe nãy giờ đã không còn đứng vững, bà ngồi phịch xuống bụm miệng khóc. Đứa con gái ngọc ngà của bà...

Thế nhưng vì nghĩ cho ba mẹ, cho Nhiếp gia, sáng hôm sau Nhiếp Giai Giai cũng sửa soạn sang Trịnh gia cùng bố mẹ.

Cô ăn mặc rất đơn giản, không thèm trang điểm một tí nào. Không phụ kiện, không làm tóc. Ba mẹ cô buồn bã lắc đầu.

Minh Hạo đã về báo trước với ông nội rằng hôm nay nhà gái sẽ qua chơi. Ông nội nghe xong thực sự rất vui nên đã dậy từ rất sớm để ngồi chờ.

Không lâu sau, xe của ông bà Nhiếp đã đỗ trong sân biệt thự của Trịnh gia. Người làm nhanh chóng ra đón.

Khi cả nhà Nhiếp bước xuống xe, nhìn quanh thì cũng phải bất ngờ vì căn biệt thự này còn to hơn gấp mấy lần biệt thự nhà họ. Cộng thêm sân trước rộng đến nỗi từ cửa chính chỉ thấy mờ mờ cổng lớn ở xa.

Họ cũng nhau bước vào biệt thự. Ông nội Trịnh nhìn thấy thì mau chóng đứng dậy đón tiếp.

"Ồ ông bà đến rồi đấy à. Thứ lỗi vì thân già này không đủ sức để đón tiếp từ xa"

Hai ông bà Nhiếp cũng lại chào hỏi với ông nội Trịnh. Ông nội Trịnh chào hỏi xong thì ngó nghiêng muốn tìm cháu dâu.

"Thế, Giai Giai đâu?"

Giai Giai đứng một bên nhưng ông Trịnh không thấy, còn tưởng người làm vì cô ăn mặc đúng chẳng khác người làm một tí nào. Ông bà Nhiếp lắc đầu kéo con gái lại giới thiệu.

"Đây là con gái tôi, Nhiếp Giai Giai "

Ông Trịnh bụm miệng rồi chỉ biết cười khà khà.

"Tuổi già mắt kém nên không nhìn rõ, thứ lỗi cho ông già hồ đồ này. Lại đây ngồi gần ông nào Giai Giai, nhìn gần mới thấy cháu dâu của ta rất xinh. Mắt của Minh Vũ đúng là không kém "

Nhiếp Giai Giai nhìn thấy ông Trịnh dễ tính nên cũng có chút thiện cảm, ông không hề chê cô xuề xòa, cũng không nghĩ cô xem thường ông mà ăn mặc như vậy. Cô nghe lời mỉm cười ngồi cạnh ông Trịnh.

"Thế, Minh Vũ đâu hả ông nội "

Nhìn quanh không thấy Minh Vũ đâu, Nhiếp Giai Giai lên tiếng hỏi ông.

Ông nội Trịnh đang cười cũng đành ho vài cái. Thằng nhóc chết tiệt sắp cưới vợ đến nơi mà còn đi làm đi làm. Thật muốn chọc tức ông.

Ông quay sang bảo.

"Minh Vũ nó có việc đột xuất vào sáng nay cần giải quyết, để ta gọi điện cho nó thử "

Nói rồi Ông Trịnh bước đi lên lầu gọi điện cho cháu trai.

Ở dưới lầu, Giai Giai bắt đầu khó chịu.

"Ba mẹ, hắn ta xem thường con, hôm nay con chịu đến đây vậy mà hắn còn đi làm "

"Giai Giai, không phải Minh Vũ có chuyện đột xuất sao? công việc vẫn quan trọng hơn "

"Ba..."

Chưa kịp nói xong, cửa biệt thự đột nhiên mở toang. Trịnh Minh Vũ với đôi chân thon dài rảo bước bước vào. Anh tự nhiên chào.

"Con chào ba, con chào mẹ "

Ông bà Nhiếp ngơ ngác!! nhanh thế à?! hai ông bà cũng chỉ biết ậm ừ vì khí chất của cậu con rể này nhìn qua đã thấy quá ghê gớm.

Trịnh Minh Vũ nhìn lướt qua chỗ Nhiếp Giai Giai. Nhiếp Giai Giai đang đơ người nhìn Minh Vũ từ lúc anh bước vào.

Trịnh Minh Vũ không nhanh không chậm tiến lại chỗ Nhiếp Giai Giai rồi tự nhiên ngồi xuống ôm lấy bả vai cô.

Ông Trịnh cầm ly trà tay rung lắc đến nỗi nước sách hết ra ngoài.

Còn Nhiếp Giai Giai đang đứng hình.