Cô Dâu Bừa Của Trịnh Tổng

Chương 12: Tình Một Đêm




Vì là đám cưới của Trịnh Minh Vũ nên anh không thể để khách chơi một mình, anh lưu luyến rời xa vợ để ra tiếp khách.

Mãi đến nửa đêm khách về hết anh mới quay về, Nhiếp Giai Giai đã tắm rửa và mệt quá nên cô ngủ thiếp đi.

Người Trịnh Minh Vũ toàn mùi rượu, anh không muốn đánh thức cô vì anh biết hôm nay cô đã rất mệt.

Trịnh Minh Vũ cởi bỏ hết đồ bước vào phòng tắm. Một lúc sau anh bước ra nhẹ nhàng chui vào trong chăn ôm vợ ngủ.

Chạng vạng gần sáng, Nhiếp Giai Giai cảm khó thở vì Trịnh Minh Vũ ôm cô rất chặt. Cô nới nới tay anh ra.

Trịnh Minh Vũ bị đánh thức vì hành động này.

Anh lim dim mắt vuốt ve tóc cô, khàn giọng hỏi.

"Sao vậy?"

"Em thở không được"

Trịnh Minh Vũ bật cười.

"Em đỡ mệt chưa?"

"Đỡ rồi"

Nói xong cô liền muốn vả vào miệng mấy cái, đỡ cái con khỉ khô. Cô đã trốn được đêm hôm qua.

"A em đau đầu quá, em muốn ngủ tiếp"

"Em không trốn mãi được đâu cục cưng, ngủ đi"

Trịnh Minh Vũ nhéo lấy má cô rồi ôm cô ngủ tiếp. Thật ra anh cũng rất mệt, nhưng nếu cô không mệt anh vẫn có thể chiều cô.

Cả hai lại chìm vào giấc ngủ. Đêm nay là đêm ngọt ngào đầu tiên của cô và anh. Và là đêm kinh khủng nhất của một đôi khác.

Sáng ngày hôm sau.

Lưu Ly tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân ê ẩm, và đặc biệt là ở chỗ đó rất khó chịu. Cô lấy tay xoa xoa thái dương. Cô rất hoảng khi nhìn xuống và thấy mình không mặc gì.

Lưu Ly lấy hết cam đảm quay lại xem người đàn ông nằm bên cạnh cô là ai. Cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Lưu, sao cô lại không thể không nhận ra Thời Địch chứ?

Sau khi nhìn thấy Thời Địch cô vỗ lấy trán. Hỏng hỏng rồi! dù sao cũng là do cô tự mò vào đây cô sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm.

Lưu Ly nhẹ nhàng bước xuống giường mặc đồ gọn gàng. Đúng lúc cô vừa định mở cửa rời đi, một bàn tay kéo cô lại.

Chết mẹ! Lưu Ly thầm nghĩ trong bụng.

Không chờ Thời Địch nói gì, cô quay lại cười nói.

"a hahhah Thời ca, đêm hôm qua chỉ là sai lầm nhỏ thôi. Tôi không yêu cầu anh gì hết vì tôi là người bước vào phòng anh. Bây giờ khi tôi bước ra khỏi phòng này chúng ta sẽ xí xóa hết, coi như không có ngày hôm qua, có được không?"

Xí xóa?

Dứt lời, Lưu Ly giật cánh tay lại mở phanh cửa chạy ra nhanh đến nỗi Thời Địch cũng không kịp phản ứng.

Thời Địch vỗ vỗ đầu mấy cái rồi mặc đồ chỉnh tề bước ra.

Ở bên ngoài. Nhiếp Giai Giai đã dậy, cô muốn gọi mọi người cùng ăn sáng. Thấy Lưu Ly hớt hải chạy ra Nhiếp Giai Giai gọi giật cô lại.

"Lưu Ly, ở lại ăn bữa sáng với tụi mình đi"

" À Giai Giai mình có việc phải về trước, mọi người ở lại vui vẻ"

Thấy Thời Địch bước ra, cô vẫy tay rồi chuồn đi mất tăm.

Nhiếp Giai Giai???

Trên bàn ăn.

"Thời Địch, trông anh không được khỏe?"

Tử Nhiên lo lắng hỏi.

"Hôm qua hơi mệt xíu thôi "

Tất cả lại chìm vào im lặng.

Trịnh Minh Vũ cứ liên tục gắp thức ăn cho Nhiếp Giai Giai, cô nhăn mặt nói.

"Minh Vũ đừng gắp cho em nữa, em không phải heo!"

Trịnh Minh Vũ ghé sát vào người Nhiếp Giai Giai, tay choàng qua ghế cô nói.

"Em phải ăn nhiều để sinh cháu nội cho ông nữa"

"Thật ra là anh muốn hay ông muốn?"

Trịnh Minh Vũ cười, cả hai.

Tử Nghiên quan sát nãy giờ. Cứ nghĩ Minh Vũ là do ông nội ép nên mới kết hôn. Không ngờ họ lại ngọt ngào như vậy.

Cô cũng rất bất ngờ khi thấy Minh Vũ cười, chơi với cô mười mấy năm cô chưa bao giờ được thấy nụ cười đó.

Tử Nghiên cúi xuống đâm đâm vào cơm, cô cười nhưng lòng cô đau lắm. Cô biết dù thế nào thì Minh Vũ mãi mãi không thể là của cô.

Thời Địch nhìn thấy cả. Anh yên lặng không nói gì. Anh rất yêu Tử Nghiên nhưng lại càng đau đầu với sự xuất hiện của Lưu Ly.

Không khí thật sự căng thẳng, Thời Địch lên tiếng.

"Aiz Minh Vũ, cậu không gắp cho tôi sao? Tôi cũng muốn sinh con"

Minh Vũ nhướn mày gắp cho Thời Địch cái dái gà.

"Ăn gì bổ nấy"

"Trịnh Minh Vũ cậu chê ông đây à?"

"Ừm"

"Khoan, anh đừng lấy chồng em ra để chứng minh nhé Thời ca"

Nhiếp Giai Giai chặn lại. Thời Địch???

"Xí ta không thèm chồng ngươi"

...