Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 84




Mặc Diệu Dương nghe thấy lời của Sở Huệ Nhu, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, lười nhìn cô ta, chỉ là, thản

nhiên nói: “Thân phận của cô ấy, đủ xứng đáng với món trân bảo này. Có lẽ, ở trong mắt người khác, cô ấy là người bần hèn.

Nhưng mà, cô ấy có một thứ mà không ai trên thế giới này từng có, đó chính là lương thiện!"

Sở Huệ Nhu thiếu chút nữa muốn ngã nhào.

Cả người An Đình Đình, dường như đã hóa đá, ngơ ngác ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Mặc Diệu Dương.

Vẻ mặt lúc này của Mặc Diệu Lương, đã bình thường lại. Chỉ thấy anh ta đứng dậy, giả vờ gật đầu tỏ ý với Mặc Diệu Dương:

“Cảm ơn cậu Hai, hào phóng đưa món trân bảo hai nghìn bảy trăm tỷ này, tặng cho nhân viên của tôi."

Nhân viên của *** Tháp? Cô lại là nhân viên nội bộ của *** Tháp.

Lúc này, người ở đây mới bừng tỉnh hiểu ra. Trước đó, bọn họ còn đang suy đoán, cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh tổng giám

đốc *** Tháp rốt cuộc là ai.

Sở Huệ Nhu đã như ngồi trên bàn chông, cô ta đứng lên, ý cười từ trong đôi mắt, tận lực bày ra một dáng vẻ rộng lượng, nói:

“Thì ra là người của *** Tháp, *** Tháp là sản nghiệp của nhà họ Mặc, nói như vậy, thật đúng là, hồng thủy vọt vào

Long Vương miếu, tất cả đều là người nhà rồi.”

“Không phải thế.” Mặc Diệu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta.

Cứ như vậy, vẻ mặt giả vờ kiên cường của Sở Huệ Nhu, hoàn toàn bị đánh vỡ, mặt cô ta, lập tức trở nên dữ tợn.

Ý của câu này, đã quá rõ ràng.

Mặc Diệu Dương chưa bao giờ cho rằng, Sở Huệ Nhu là người của nhà họ Mặc, dù là trước kia, bây giờ, tương lai, vĩnh viễn

cũng không thể!

Sau buổi đấu giá, chính là tiệc rượu do người đứng ra tổ chức bày ra, đặc biệt chúc mừng quý nhân đấu giá được trân bảo.

An Đình Đình cúi đầu, đi theo sau lưng Mặc Diệu Lương, trong lòng suy nghĩ, nên giải thích như thế nào với anh ta đây.

Bước vào đại sảnh tiệc rượu, Mặc Diệu Lương tiêu sái đưa tay, lấy hai ly rượu vang từ trong tay người phục vụ, đưa một ly

trong đó cho An Đình Đình.

An Đình Đình khẩn trương, đưa hai tay nhận lấy.

“Cảm ơn tổng giám đốc”

Mặc Diệu Lương ung dung uống một chút, nói: “Chúc mừng cô, An Đình Đình.”

Gương mặt An Đình Đình nóng lên, nhỏ giọng giải thích: “Tổng giám đốc, thật ra thì tôi và... và...”

“Hửm?” Khóe miệng Mặc Diệu Lương mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Tôi và cậu Hai Mặc, thật ra tôi... cũng chưa từng gặp anh ta.”

“Oh... Mặc Diệu Lương hơi nhướng mày lên, rồi gật đầu. Nói: “Anh Hai này của tôi, luôn luôn như vậy. Hàng vạn bông hoa

lướt qua, đến phiến lá cũng không chạm vào. Đặc biệt là đối với phụ nữ, ra tay lại khá hào phóng, là phụ nữ, đều sẽ dễ dàng

yêu anh ta.

An Đình Đình nghe vậy, cảm thấy bất ngờ, vội vàng lắc đầu: “Không, không có, tôi không yêu anh ta. Tôi cũng không biết, tại

sao anh ta tặng sợi dây chuyền này cho tôi.”

Mặc Diệu Lương gật đầu, không nói nữa, xoay người, đi tới phía trước.

Đột nhiên anh ta quay đầu, chăm chú nhìn gương mặt An Đình Đình, hỏi một câu: “Đúng rồi, có ai từng nói với cô, cô rất

giống một người chưa?”

“Hả?” Giống một người? Ai cơ?

An Đình Đình sờ gương mặt mình, lắc đầu.

Mặc Diệu Lương không nói gì thêm, chỉ là hơi gật đầu, đi nói chuyện với những người chào hỏi anh ta.

An Đình Đình ngây ngốc tại chỗ, cảm thấy hơi bối rối.

Nói cô giống với một người? Người đó là ai? Có liên quan gì với mình không?

Bất tri bất giác, cô đi tới bên chỗ lấy thức ăn, buông ly rượu xuống, bất thình lình, sau lưng truyền tới tiếng gọi nhỏ nhẹ.

“Mợ chủ.”

“.... Tim An Đình Đình bị nâng lên đột ngột. Quay đầu nhìn, là Trần Hằng.

Lúc này cô mới thu hồi ánh mắt hốt hoảng, khẽ gật đầu.

“Chúc mừng. Trần Hằng cười nói.

“Cám ơn.” An Đình Đình nhàn nhạt đáp lại.

Hai nghìn bảy trăm tỷ mua sợi dây chuyền, thật lòng cô không dám đeo. Trở về Thủy Mặc vẫn nên trả lại cho Mặc Diệu Dương.

“Mợ chủ, tổng giám đốc Mặc con người này, cô vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.” Vẻ mặt tươi vui của Trần Hằng như bắt chuyện với người ta, nhưng lại nói ra lời như vậy.

An Đình Đình hơi nhíu mày: “Có ý gì? Sao nói thế?”

Trần Hằng vội nói: “Mợ chủ, chú ý biểu cảm của cô. Chỗ này nhiều người hỗn tạp, không chừng có người núp trong bóng tối lén quan sát nhất cử nhất động của chúng ta”

Nghe vậy, An Đình Đình bừng tỉnh hiểu ra. Khó trách vừa rồi thấy vẻ mặt anh ta tự nhiên, lời nói ra lại cực kỳ nghiêm túc. Cô thay vào vẻ mặt tươi cười, nói: “Cảm ơn nhắc nhở.”

Trần Hằng mím môi, gật đầu, tiếp tục nói: “Cậu Hai nhờ tôi chuyển lời đến cô, có mấy lời... Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cô nên biết.”

An Đình Đình nói: “Cái này đương nhiên.”

Khóe miệng Trần Hằng cong lên, gật đầu, đưa ly rượu trong tay ra: “Chúc mừng.”

“Cheers!"

Trần Hằng tạm biệt An Đình Đình, trở lại bên cạnh Mặc Diệu Dương.

Ở một góc đại sảnh, tâm trạng Sở Huệ Nhu vẫn như cũ chưa lấy lại được tinh thần từ cơn tức giận ban nãy, một mình yên lặng uống rượu vang.

Có người đi tới sau lưng cô ta, nhẹ giọng nói: “Cô định cứ như vậy ngôi chờ chết sao?”

Trong lòng Sở Huệ Nhu hơi hoảng sợ, quay đầu nhìn, lại là một soái ca trẻ tuổi, cô chắc chắn mình chưa từng tiếp xúc gì với người này, nhưng có chút quen mặt.

“Anh là ai?” Sở Huệ Nhu quả thực không nghĩ ra được, mình đã gặp qua anh ta ở đâu.

Người kia cụng ly rượu với cô, nói: “An Viễn Minh”

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Sở Huệ Nhu nhăn lại: “Ồ, thì ra là cậu An, ngưỡng mộ đại danh đã lâu”

An Viễn Minh cười nói: “Phong thái cô Sở đây mới là đối tượng ngưỡng mộ của tôi.”

Hai người cứ như vậy hư tình giả ý hàn huyên một trận, Sở Huệ Nhu nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì, câu vừa rồi có ý gì?”

An Viễn Minh nhướn mày nhìn về phía đám người xa xa, liếc mắt quá bóng dáng gầy gò yếu đuối, đôi mắt không che giấu được lòng tham điên cuồng. Đột nhiên, con ngươi anh ta híp lại, nói: “Không biết An Đình Đình và con dâu tương lai của nhà họ Mạc, hai người đồng thời trúng dược, cậu Hai nhà họ Mặc, và cậu Ba, sẽ cứu ai trước đây."

Vẻ mặt Sở Huệ Nhu sợ hãi: “Anh muốn làm gì?”

Khóe miệng An Viễn Minh nhếch lên một nụ cười xấu xa, nói: “Chẳng lẽ cô Sở không muốn thử một chút?”

“.." Sở Huệ Nhu cắn môi, tuy không nói chuyện, nhưng trên mặt rốt cuộc vẫn lộ ra vẻ do dự.

An Viên Minh tiếp tục nói: “Thân phận của cô Sở, lẫy lừng ở thành phố G. Nhà họ Sở đối với nhà họ Mặc mà nói, lại cực kỳ quan trọng. Bình thường cậu Hai của nhà họ Mặc gây rối náo loạn cũng đành thôi, nhưng dưới tình huống nghiêm trọng như thế, sao anh ta có thể mặc kệ cô Sở không quan tâm chứ?”

An Viễn Minh phân tích rõ ràng đâu ra đấy lợi hại trong việc này, trong lòng mình cũng có tính toán nhỏ.