Mặc dù An Đình Đình là anh dùng tiền mua cho anh trai, nhưng dù thế nào mà nói, chỉ cần anh trai nhận cô, cô chính là mợ cả của cái nhà này, dù là kẻ nào cũng không được sơ suất.
Nếu ai có ý nghĩ khác, chính là không để Mặc Diệu Dương vào mắt. Thứ hai! Cũng là quan trọng nhất, Mặc Diệu Dương rất không thích những kẻ tiểu nhân nịnh nọt vô liêm sỉ.
Có một số người hầu lâu năm, cẩn cẩn thận thận nói: "Cậu hai, lúc bữa tối, chúng tôi có lên lầu gọi mở cả."
Dừng một chút, ông ta quan sát sắc mặt của Mặc Diệu Dương, xác định anh không nổi giận lên nữa, mới tiếp tục nói.
"Nhưng mà lúc đó, mợ cả đang nghiên cứu gì đó, nói là đợi lát nữa xuống lầu, cho nên... chúng tôi..."
"Cho nên mấy người quên mất chuyện này đi đúng không?” Mặc Diệu Dương tiếp lời.
Người hầu này cúi đầu.
Khóe miệng Mặc Diệu Dương mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục trách mắng nữa. Anh đứng dậy, hai tay thanh nhã cắm vào túi quần tây trang, nói: 'Loại chuyện này, lần sau không được phép lặp lại. Cô ấy là mợ cả của nhà họ Mặc,nếu ai dám có hai lòng, thì không cần giữ lại."
Đám người hầu thở dài một hơi, liên tục gật đầu, vâng dạ.
Sau khi Mặc Diệu Dương nói xong, nhấc chân đi lên lầu.
An Đình Đình bị khát tỉnh lại. Mỳ Dương Xuân buổi tối hình như có chút mặn, cô vỗ vỗ khuôn mặt còn buồn ngủ, mặc đồ ở nhà ra khỏi phòng, đi ra ngoài rót ly nước uống.
Vừa mở cửa ra cô bị dọa nhảy dựng!
Mặc Diệu Dương giống như linh hồn ban đêm chặn ở cửa của cô.
"A!" An Đình Đình mặc dù cảnh giác, nhưng vân bị dọa không nhẹ.
Lúc cô nhìn thấy rõ người đến thì tâm tình có chút tức giận: “Này, anh làm gì thế chứ? Hơn nửa đêm đứng ở cửa phòng tôi!"
Mặc Diệu Dương khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, cũng không khách khí nói: "Vậy cô vừa muốn làm gì? Hơn nửa đêm không ngủ đi còn muốn đi đâu?"
An Đình Đình nở nụ cười. Biệt thự này canh phòng nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ còn sợ cô chạy?
"Món mỳ tối nay quá mặn, tôi đi rót ly nước uống."
Lý do này xem như hợp lý, Mặc Diệu Dương yên lặng gật đầu, ngay lúc An Đình Đình nhìn qua anh, anh đúng lúc mở miệng nói: "Vậy thì đi rót cho tôi một ly luôn."
"Anh--" An Đình Đình trừng mắt nhìn anh.
Được lắm! Xem cô như người hầu mà sai ư? Nhưng Mặc Diệu Dương cũng không cảm thấy có gì không ổn, đi thẳng đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ như hoàng đế chờ nô tỳ đến hầu hạ.
An Đình Đình làm mặt quỷ với bóng lưng của anh.
Chỉ một lúc sau, An Đình Đình rót hai ly nước, đưa một ly đến trước mặt Mặc Diệu Dương: "Đây."
Sau đó, ngẩng đầu, dốc ngược ly nước mình lên uống hết sạch.
“Ực.' Thoải mái. Sự khó chịu miệng khát khô cuối cùng cũng đã giải tỏa rồi.
Mặc Diệu Dương nhận ly nước, trong mắt có chút ghét bỏ. Nào có người phụ nữ nào ngay cả uống nước cũng thô tục như vậy? Lập tức, sắc mặt của anh lạnh xuống.
"Đi đổi cho tôi ly nước ấm”
Cậu hai nhà họ Mặc từ trước đến nay đều không có thói quen uống nước lạnh.
An Đình Đình bực bội trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ai bảo người ta là ông chủ chứ? Cô bất đắc dĩ, đành phải đi đổi ly khác.
Nước ấm đến, Mặc Diệu Dương chậm rãi đưa ly thủy tinh đến bên môi, động tác vô cùng thanh lịch uống một hớp nhỏ.
Lúc này, ngoài cửa sổ đen kịt yên ắng. Mà trong phòng thì ánh đèn sáng rực từ chùm đèn thủy tinh to lớn treo trên trần nhà hắt lại, chiếu rọi trên người Mặc Diệu Dương, làm cả người anh càng có vẻ vô cùng cao quý.
An Đình Đình âm thầm trừng mắt liếc anh một cái, thằng nhóc này đúng thật là chó đội lốt người.
Đột ngột, Mặc Diệu Dương cũng đưa mắt liếc nhìn sang.