“Cục cưng. Con là cục cưng của mẹ.” Kiều Tâm Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của congái, vẻ mặt kiên nghị: “Con yên tâm. Mẹ sẽ không để cho bất cứ người nào cướp con đi. Con là con của mẹ.”
Cô tuyệt đối sẽ không để congái của cô gọi người phụ nữ khác là mẹ. Lại càng không cho phép Cố HọcVõ, cướp đi con bé từ tay cô.
“Tâm Uyển, đến ăn canh đi.” TrầmThành lúc này đã quay trở lại, vừa quay lại liền nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đang nhìn con gái, vẻ mặt nhu hòa. Đường nét trên mặt thả lỏng.
“Nhìn con như thế làm gì? Con có chạy mất đâu.” Để canh ở đầu giường, TrầmThành tuy rằng có thể hiểu được tâm tình Kiều Tâm Uyển, nhưng mà bộ dạng của cô vẫn làm cho anh ta mỉm cười.
Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, nhìn Trầm Thành: “Trầm Thành, em muốn chuyển viện.”
“Hả?” Trầm Thành sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Vì sao?”
“Em rất sợ.” Kiều Tâm Uyển tưởng tượng đến ánh mắt vừa rồi của Cố Học Võliền cảm thấy cả người run lên: “Cố Học Võ, anh ta nhất định sẽ cướp bảo bối của em. Em……”
“Không đâu.” Trầm Thành cảm thấy cô suy nghĩ nhiều quá: “Lão Đại sẽ không làm như vậy.”
“Anh ta có thể, anh ta nhất định có thể.” Kiều Tâm Uyển cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dạng đó của Cố Học Võ: “Anh biết không? Vừa rồi anh tacười. Nhìn cục cưng cười. Em kết hôn với anh ta ba năm cũng chưa từngthấy anh ta cười, anh ta thích con bé, anh ta nhất định sẽ cướp con béđi.”
“Tâm Uyển.” Trầm Thành có chút chịu không nổi, đến bêngiường ngồi xuống, nắm chặt tay cô: “Em thả lỏng một chút được không?Em lo lắng quá rồi. Em tin anh đi, lão Đại sẽ không làm vậy.”
Kiều Tâm Uyển không có cách nào yên tâm, nắm tay của Trầm Thành: “TrầmThành, em muốn về nhà, anh báo cho mẹ em biết để bà cho người đến đónem. Còn nữa, đợi em hết ngày ở cữ, chúng ta lập tức kết hôn? Được không? Được không?”
“Được.” Trầm Thành gật đầu, áp chế nội tâm chuasót, vẻ mặt mỉm cười với Kiều Tâm Uyển muốn làm cho tâm tình đang bốirối của cô bình tĩnh trở lại.
Có người nói, tình yêu là độc dược, làm cho người ta mắt đui tâm mù. Anh lúc này đã hiểu. Tình yêu quảnhiên là chất độc nhất trên thế giới này. Rõ ràng biết, trong lòng KiềuTâm Uyển chỉ có lão Đại. Rõ ràng biết, cô đem anh ta làm lá chắn. Nhưngmà lại coi như không biết. Cam tâm tình nguyện đẩy mình vào vực sâu.
“Trầm Thành, cám ơn anh.” Kiều Tâm Uyển thật sự cảm kích. Cô biết cô thực vôdụng. Trong lòng mỗi người đều có một bóng ma. Bóng ma của cô, chính làCố Học Võ. Anh có thể không làm gì cũng khiến cô vì anh lo lắng, vì anhmà đau khổ. Cô lại xúc động muốn chạy trốn.
“Tâm Uyển.” TrầmThành bưng chén canh gà đem tới cho cô uống, nhìn thấy trên mặt cô cònchưa hết sợ hãi thì có chút bất đắc dĩ. Nhìn thấy cô uống canh gà rồianh ta mới thở dài.
“Thật ra em không cần phải sợ anh ấy như vậy. Hai người đã ly hôn rồi. Không phải sao?”
Trong cuộc gặp gỡ trong tiệc đầu năm, Tâm Uyển còn có thể ở trong KTV lớn tiếng hát Em rất độc cơ mà. Kiều Tâm Uyển đó đâu rồi?
“Em. . . . . .” Kiều Tâm Uyển nghẹn lời, trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ: “Trầm Thành, em có phải rất vô dụng không?”
“Em không có vô dụng.” Trầm Thành cũng không biết phải nói như thế nào: “Là em tự tạo tâm lý cho mình thôi, em lừa gạt chính em là có thể khôngthèm để ý Cố Học Võ. Nhưng mà trong lòng em rất rõ, em còn yêu anh ấy.”
“Em không có. . . . . .” Chữ sau cùng khi đối diện với ánh mắt của Trầm Thành giọng cô bỗng nhỏ đi: “Em. . . . . .”
“Tâm Uyển, nếu em thật sự muốn thoát khỏi Cố Học Võ, vậy thì phải giữ vữngdũng khí của em. Đừng để ý đến anh ấy. Đừng quan tâm đến anh ấy. Kiêntrì mục đích của em. Mặc kệ anh ấy làm gì, anh ấy cũng không thể xúcphạm em.”
Kiều Tâm Uyển im lặng, cũng không biết nói gì. TrầmThành nắm chặt tay cô: “Tâm Uyển, anh sẽ cưới em. Anh sẽ làm ba của conem. Anh sẽ cho em một gia đình. Che chở em, không để em bị tổn thương.Nhưng mà, anh cũng muốn em dũng cảm đứng lên. Không phải sợ Cố Học Võ,căn bản không cần để ý người đàn ông đó của em.”
“Hay là tronglòng em, em căn bản không có khả năng bảo vệ mình? Cũng không có khảnăng bảo vệ con em. Cho nên em có thể tùy tiện để cho Cố Học Võ bế conđi? Để cho anh ấy muốn thế nào được thế ấy?”
“Không. . . . . .”Không được. Tuyệt đối không được. Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt quậtcường: “Em sẽ không để cho người khác ôm bảo bối của em đi. Lại càngkhông để cho Cố Học Võ có cơ hội này.”
“Đó không phải là kếtluận?” Trầm Thành nhẹ nhàng thở ra: “Bình tĩnh lại, chỉ cần em khẳngđịnh đứa bé không phải là con anh ấy, mặc kệ anh ấy nói như thế nào,cũng không được mang con đi.”
Tầm mắt quét sang liếc nhìn đứa bécòn đang ngủ say kia, khóe môi của Trầm Thành cong lên: “Thật ra con nít mới sinh, bộ dạng đều giống nhau. Em khẳng định, anh ấy cũng không thểép em. Nhưng mà em phải dũng cảm. Không được sợ anh ấy. Được không?”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, sự bất an, sự sợ hãi ban đầu thả lỏng ít nhiều: “Emkhông sợ anh ta. Em cũng sẽ không để cho anh ta cướp đi đứa con của em.”
“Lại càng không cho anh ấy cơ hội tổn thương em.” Chuyện bốn năm trước, Trầm Thành ít nhiều biết một chút. Kỳ thật nếu Kiều Tâm uyển không chấp nhất như vậy, lão Đại sẽ không lằng nhằng với cô như vậy.
Nếu nóiKiều Tâm Uyển ở trong cuộc hôn nhân với Cố Học Võ đã bị tổn thương thìnhất định là do Kiều Tâm Uyển cho anh cơ hội đó. Chỉ cần Kiều Tâm Uyểnkiên định quyết tâm, không để cho Cố Học Võ có cơ hội, như vậy anh tatin Cố Học Võ có như thế nào cũng không có thể kiên định đến mức này? Dù sao đều là những đứa trẻ lớn lên cùng nhau, hai nhà lại có giao tình.
“Tâm Uyển, dũng cảm lên. Đừng cho Cố Học Võ có cơ hội tổn thương em. Được không?”
“Được.” Kiều Tâm Uyển cắn răng. Đúng vậy. Trước kia cô ngốc quá, mơ hồ quá, mới có thể hết lần này đến lần khác cho Cố Học Võ có cơ hội tổn thương cô.Từ giờ trở đi, sẽ không vậy nữa.
Làm mẹ thì phải mạnh mẽ, cô nênvì con mà dũng cảm lên. Trong đầu hiện lên hình ảnh đêm hôm ở thành phốC, anh rõ ràng ghét cô như vậy. Rõ ràng chán ghét cô như vậy, thậm chíngay cả con cô anh cũng ghét. Còn bảo cô có mang thai cũng muốn bỏ đứabé. Nếu là như thế, anh hiện tại có tư cách gì đòi con?
“TrầmThành.” Kiều Tâm Uyển nhìn anh ta, ánh mắt kiên định: “Anh tin em, emnhất định sẽ dũng cảm đứng lên. Em sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội đến tổn thương em và con em.”
“Vậy là đúng rồi.” Trầm Thànhnhẹ nhàng thở ra, biết nhất thời Kiều Tâm Uyển phải quên Cố Học Võ cũnglà rất khó. Nhưng mà từng bước một. Yêu đến mức tận cùng, đau tới cựcđiểm, nói không chừng sẽ thông suốt.
Vì ngày nào đó có thể buông ra, anh ta nguyện ý chờ. Mặc kệ bao lâu, đều nguyện ý chờ.
. . . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .
Cố Học Võ nhìn tài liệu trước mắt, ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua người trướcmắt: “Sao lại không thể tra được tin tức? Một chút cũng không có?”
“Quả thật không có.” Người đó có chút nghi hoặc: “Giống như có người cố ýche dấu toàn bộ tin tức của cô ta. Chúng ta chỉ có thể truy ra, lúctrước Lý Lam học đại học ở Mỹ. Nhưng mà cho dù là ảnh chụp trước đây hay là gì khác toàn bộ đều không tìm được.”
” Mỹ?” Chữ đó lần thứhai làm cho mi tâm Cố Học Võ nhăn lại, có một ý nghĩ không có khả năngnảy ra trong đầu, phất phất tay với người trước mắt: “Các cậu ra ngoàiđi.”
“Vâng.” Người kia lui từng bước, bước chân lại chuyển hướng: “Đúng rồi, còn có một việc.”
Người đó nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Cố Học Võ mở miệng, sắc mặt Cố Học Võhoàn toàn thay đổi, đứng lên, nhìn chằm chằm người trước mắt.
“Cậu nói chính là thật sự?”
“Vâng.” Người đó khẳng định: “Em đã thu được tin tức xác thực, tin tức này làthật. Nhưng mà hiện tại chưa có biện pháp giải quyết. Long đường bên đórất kín kẽ.”
Hiên Viên Diêu. . . . . .
Trong đầu lại hiệnlên cái tên này. Trên mặt Cố Học Võ có chút không vui, lần trước để Long đường tha choTả Phán Tình, anh ta đã lấy được thị trường châu Âu vàTrung Đông. Chẳng lẽ anh ta còn thấy chưa mãn nguyện?
“Cậu trướctiên cứ theo dõi tiếp. Tạm thời không cần bức dây động rừng.” Cố Học Võtrong lòng đã có chủ ý: “Không cần kinh động Hiên Viên Diêu, trongkhoảng thời gian này mọi người cứ làm việc của mình là được.”
“Vâng, anh Võ.” Người nọ gật đầu, sau đó rời đi. Ánh mắt Cố Học Võ đảo qua tưliệu trước mắt. Lý Lam, 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học ở Mỹ về. Côgái trong ảnh chụp vui vẻ cười tươi nhìn trẻ đẹp.
22 tuổi? Congái một trong nhà? Nói cách khác, Lý Lam căn bản không có chị em sinhđôi. Là cô ta gạt người. Cô ta không có chị em sinh đôi thì làm sao cókhả năng là bản sao của Chu Oánh?
Không. Cố Học Võ phủ nhận điềunày. Chu Oánh năm năm trước đã tốt nghiệp đại học, hiện tại hẳn là haimươi sáu. Tấm ảnh Lý Lam đeo trên tay cầm hành lý rõ ràng chínhlà Chu Oánh.
Nhưng mà ánh mắt của một người sẽ không sai, trênảnh chụp Lý Lam, vẻ mặt tươi cười xinh đẹp, nhưng mà còn có một chútthanh thuần. Lại nhìn ảnh chụp Chu Oánh. Rõ ràng có chút đau thương.
Cô đau lòng cái gì?
Cố Học Võ không thể hiểu. Bốn năm trước, cô vì nguyên nhân gì mà rời đi,anh đến giờ cũng không biết. Cô hiện tại ở đâu? Mục đích Lý Lam xuấthiện là gì?
Cố Học Võ có chút ngồi không yên, chờ mong lâu lắm, mất mác lâu lắm rồi. Anh muốn cho chính mình một đáp án.
. . . . . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . .
Lý Lam rời khỏi tòa nhà làm việc, đang hướng về bãi đậu xe, đột nhiên nhìn thấy Cố Học Võ xuất hiện ở trước mặt cô, trên mặt có chút kinh ngạc,nhưng mà rất nhanh liền nở nụ cười. Đi đến trước mặt ngẩng đầu lên nhìnanh.
“Cố Học Võ, cám ơn lần trước anh ra tay giúp đỡ. Em đang muốn tìm thời gian mời anh dùng cơm.”
“Không có gì.” Cố Học Võ lắc đầu: “Tôi tới tìm em là có việc khác.”
“Vâng.” Ánh mắt Lý Lam nhìn một vòng, chỉ chỉ quán cà phê đối diện công ty:“Không bằng chúng ta đến quán đối diện ngồi từ từ nói chuyện đượckhông?”
Hiện tại là thời điểm tan tầm, cô ta cũng không cho rằng Cố Học Võ sẽ thích đứng ở ven đường bị người khác nhòm ngó.
Cố Học Võ khẽ gật đầu, cũng không chờ Lý Lam, liền đi nhanh về hướng quáncà phê. Lý Lam nhìn bóng dáng của anh, hơi hơi nhướng mi tâm.
“Thật sự là một chút phong độ cũng không có.” Thật không biết sức quyến rũ ởđâu mà làm cho người ta thích, một người đàn ông lãnh tình như vậy.
Vào quán cà phê, Lý Lam không vội mở miệng, gọi hai ly nước, hai tay đặtchồng lên nhau đặt phía trước người, ánh mắt đảo qua mặt Cố Học Võ.
“Nghe nói anh được triệu hồi về Bắc Đô, chúc mừng.”
Cố Học Võ không nói lời nào, việc anh được thuyên chuyển nội bộ là chuyệncủa tuần sau, lệnh điều còn chưa có hiệu lực chính thức. Lý Lam đã biết, người phụ nữ này……
“Cám ơn.” Vẻ mặt không thay đổi, anh bưng lynước trước mặt lên uống một ngụm, ánh mắt nhìn người trước mắt. Diện mạo giống nhau, hơi thở giống nhau, thậm chí cử chỉ cũng có vài phần giống. Nhưng mà anh lại có thể rõ ràng nhận ra, người trước mắt không phải Chu Oánh.
“Cô lần trước nói, cô có một người chị song sinh?”