Có lẽ lúc đọc quyểnnhật ký kia thì Lý Lam đã thích Cố Học Võ, nhưng Cố Học Võ lúc ấy vẫnchưa xuất hiện trước mắt cô mà chỉ vẫn là một bóng hình tổn tại trongtưởng tượng. Sau đó, càng tiếp cận Cố Học Võ cô ta càng muốn thử anh,muốn nhìn xem, cô ta có thể đánh bại Chu Oánh trong lòng Cố Học Võ haykhông. Nhưng cô ta đã thất bại. Chỉ bằng việc Cố Học Võ không bị vẻ bềngoài của cô ta mê hoặc, hoặc đơn giản anh chỉ bằng cảm giác mà có thểnhận ra cô ta không phải là Chu Oánh thì cô ta biết cô đã thua mất rồi.
Cố Học Võ yêu Chu Oánh, yêu sâu đậm đến nỗi cô ta không thể làm anh daođộng. Cho dù cô ta có giống Chu Oánh, Cố Học Võ cũng sẽ không nhìn cô ta nhiều hơn một cái, cho nên, cô ta đã định từ bỏ. Bởi vì cô ta đã thayChu Oánh mà nhìn Cố Học Võ không chỉ một lần. Quan trọng hơn nữa làtrong lòng Cố Học Võ có Chu Oánh. Như vậy tính ra, Chu Oánh đã hạnhphúc.
Nhưng sau khi biết Cố Học Võ qua lại với Kiều Tâm Uyển, côta đột nhiên thấy không dễ chịu chút nào. Nếu Cố Học Võ có thể vô tư vôlo chung sống hạnh phúc cùng Kiều Tâm Uyển thì nỗi khổ của Chu Oánh phải tính sao? Những tổn thương mà Chu Oánh đã phải chịu thì sao?
Lúc nhìn thấy vào ngày sinh nhật của Chu Oánh, Cố Học Võ lại mua hoa chomột người phụ nữ khác mà người phụ nữ đó lại là Kiều Tâm Uyển, cô ta rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Cô ta muốn nói mọi chuyện về Chu Oánh cho Cố Học Võ biết. Cô ta muốn cho Cố Học Võ biết, Chu Oánh vì anh mà phảitrả giá thế nào. Cô ta không tin, Cố Học Võ sau khi biết hết tất cả rồimà vẫn có thể ở bên Kiều Tâm Uyển.
“Cố Học Võ.” Lý Lam liều mạngcắn môi, giọng nói có vài phần oán hận: “Sau này, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, chuyện của Chu Oánh, tôi đã kể hết. Anh muốn làm gì, muốn sống ra sao từ giờ trở đi đều không kiên quan tới tôi nữa.”
Đưa ánh mắt sâu lắng nhìn Chu Oánh trên bia mộ, Lý Lam gập người: “Chị, emđi đây. Em xin lỗi, mong chị hãy tha thứ cho lần tùy hứng cuối cùng nàycủa em.”
Đúng vậy, là cô ta bốc đồng, cô ta yêu Cố Học Võ, từ lúc người đó xuất hiện hư ảo trong những trang nhật ký cho đến sau khi thật sự gặp được Cố Học Võ. Cô ta muốn tiếp cận, muốn tới gần, muốn thử xemcô ta có thể có cơ hội nào hay không. Chỉ là, cô không có. Cố Học Võkhông yêu cô ta bởi vì cô ta không phải là Chu Oánh.
Cô ta khôngthể yêu thầm một người mà không cần đáp trả, mà Cố Học Võ vĩnh viễnkhông có khả năng đáp lại tình cảm của cô ta. Cô ta sai rồi. Mà hôm nay, cô ta lại không chắc cô ta có sai hay không. Có điều lúc này, dù đúng,dù sai cũng đã không còn quan trọng nữa.
Bí mật cất giấu lâu nayđã được tiết lộ, gánh nặng vẫn đè trên lưng được thả xuống, Lý Lam cảmthấy thật thoải mái. Cô ta nhìn Cố Học Võ, về sau, cô ta sẽ thực sựkhông xuất hiện trước mặt người đàn ông này nữa. Xoay người, cô ta lạnhnhạt rời đi.
Cố Học Võ ngồi ở đó nhìn cái hộp sắt trên tay cả một lúc lâu vẫn không cử động. Chu Oánh đã chết, ung thư? Cô trẻ như vậy,sao có thể bị ung thư được? Cố Học Võ không tin, anh nhìn chiếc hộp trên tay mà thấy nó như nặng ngàn cân.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắngchiếu lên người thật ấm áp. Cố Học Võ nhẹ nhàng mở hộp sắt ra, trong đócất một cái di động, một chiếc lá đã khô héo, một cái trâm cài áo hìnhmặt cười. Còn có một quyển nhật kí.
Nhìn đến chiếc lá kia, anhhoàn toàn ngây dại, ngơ ngác vươn tay, cầm lấy nó. Chiếc lá đã khô héotừ lâu, gân lá đã chuyển vàng, hoa văn rất rõ ràng.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên hai người hẹn hò, ở trên núi nơi thịtrấn nhỏ ấy có một gốc bồ đề. Đối với cây cối, anh cũng không quan tâmcho lắm nhưng Chu Oánh thì khác. Cô thích cây bồ đề, thích những chiếclá cây mang hình trái tim ấy, cô vươn tay hái một chiếc lá rồi nhìn CốHọc Võ.
“Cái này, em phải giữ lại làm kỷ niệm.”
“Chỉ là một chiếc lá, có cái gì đáng kỷ niệm?”
“Đây không phải là chiếc lá bình thường đâu.” Chu Oánh hơi hơi nghiêng đầu,nhìn Cố Học Võ: “Đây là kỷ niệm chúng ta lần đầu tiên hẹn hò đương nhiên phải giữ lại.”
Cô đem chiếc lá về, cất giữ như bảo bối, anh chỉ nghĩ là cô nhất thời nói đùa, không ngờ là cô lại làm thật.
Còn có cái trâm cài áo hình mặt cười kia. Có một lần, anh và Chu Oánh hẹnhò, anh lái xe đến Lân Huyền, ở đó không có ai biết bọn họ. Ở ngã tưđường trong thị trấn, có một người viết một bảng đầy chữ xin giúp đỡ bày ở ven đường nói trong nhà khó khăn thế nào, cần giúp đỡ ra sao, ngườiđó mới nghĩ ra biện pháp mở một sạp nhỏ bán đồ trang sức này. Anh đốivới cái loại xin giúp đỡ này phần lớn vẫn cho là lừa gạt, nhìn thấy làđi ngay. Nhưng Chu Oánh lại không giống vậy. Cô muốn giúp người đó, nhìn thấy anh muốn kéo cô đi, cô lại kéo anh lại, cười duyên bảo anh mua một món tặng cô. Cô chọn đi chọn lại trên cái sạp nhỏ đó nửa ngày, cuốicùng là chọn cái trâm cài áo này. Cái trâm đó giá 100 đồng, anh nhìn thì thấy nó thật sự rất rẻ mà cô lại vui như có được cả thế giới vậy.
“Một khuôn mặt vui vẻ mỗi ngày đều cười với em thì em cũng cười vui vẻ nhưvậy mỗi ngày, anh thấy em vui có phải cũng sẽ vui theo đúng không?”
Những kí ức dường như đã phai nhạt bởi vì những món đồ quen thuộc ấy khơi gợi mà khiến hốc mắt Cố Học Võ cay cay. Buông đồ trên tay xuống, cuối cùnganh vươn tay, cầm lấy quyển nhật kí kia. Quyển nhật kí đã ố vàng, mởtrang bìa ra, là nét chữ xinh đẹp của Chu Oánh. Nét chữ của cô cũnggiống như con người cô vậy, nghiêm túc, cẩn thận. Vài trang đầu là ghichú về quãng thời gian đang làm việc cũng như một số quan điểm về việcdạy học của cô. Bắt đầu từ mấy trang giữa, nội dung có sự khác biệt.
Đoạn đầu có nhắc đến anh. Từ lần đầu tiên, anh trao giải thưởng cho cô. Trên đó cô viết: tim tôi đã đập rất nhanh, tôi không biết hóa ra chủ tịchhuyện lại trẻ như vậy, đẹp trai và khí thế như vậy. Đây có phải là tìnhyêu sét đánh không nhỉ? Nhưng, anh ấy là chủ tịch huyện đấy.
Nộidung đoạn sau có nhiều chỗ gián đoạn, ghi lại lúc hai người bên nhau thế nào, yêu nhau như thế nào, hẹn hò ra sao. Lúc ở bên anh, Chu Oánh rõràng đã rất hạnh phúc. Niềm hạnh phúc này Cố Học Võ cũng cảm nhận được.Bời vì anh thừa nhận, một năm ở bên Chu Oánh, anh cũng rất vui, rất hạnh phúc. Những cảm xúc, tâm tình của cô đều lưu lại trên những trang nhậtký. Cố Học Võ đọc rất chậm, vừa đọc vừa hồi tưởng lại, nhưng ở góc độkhác. Tất nhiên anh biết Chu Oánh yêu anh nhưng anh lại không biết côyêu anh đến thế…
……www.sakuraky.wordpress.com…….
Kiều TâmUyển đưa Bối Nhi ra ngoài phơi nắng cả buổi mãi đến khi khuôn mặt nhỏnhắn của Bối Nhi ửng hồng cô mới đưa con vào nhà. Dì Chu bế Bối Nhi điăn cháo. Bối Nhi ngày càng lớn, bây giờ đã có thể ăn cháo, cũng đã cóthể ăn một ít đồ ăn rắn. Ăn cơm xong, cô lại ngủ cả buổi chiều. Lúc ngủdậy thì thấy Cố Học Võ đã về.
Cô nhìn đồng hồ, giờ này thì anh phải còn đang đi làm mới đúng: “Sao hôm nay anh về sớm vậy? Ở cơ quan không có việc gì sao?”
Cố Học Võ ngồi bên giường nhìn cô, sắc mặt âm trầm. Kiều Tâm Uyển bị sắcmặt anh dọa, nhất thời không biết phải nói gì. Cố Học Võ hôm nay thật sự rất lạ, rất bất thường.
“Học Võ? Anh, anh sao vậy?”
CốHọc Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, cô vừa mới ngủ dậy, trên người mặc một chiếcáo ngủ tơ tằm, vạt áo trước hơi chảy xuống, có hơi lộn xộn. Mái tóc dàitùy ý vén ra sau đầu, đầy vẻ mê hoặc. Một tay cô chống người dậy còn tay kia thì đưa về phía anh, bộ dạng này chẳng khác nào một đóa hồng chớmnở, quyến rũ vô cùng.
Kiều Tâm Uyển rất xinh đẹp, anh vẫn luônthừa nhận điều này. Nhưng anh cũng biết, hoa hồng đẹp cỡ nào cũng đều có gai. Cảm giác tay cô sắp chạm vào má mình, anh vươn tay cầm lấy tay cô, thấy trên mặt Kiều Tâm Uyển có vẻ thẹn thùng, anh liền nhắm mắt lại,lúc mở mắt ra, bên trong không còn một chút cảm xúc.
“Năm đó vì sao em không nói cho anh biết Chu Oánh bị bệnh?”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt, đột nhiên nghe thấy cái tên Chu Oánh này làm cô sững người một lát: “Cố Học Võ, anh…”
“Nói anh nghe, vì sao em chưa bao giờ nói cho anh biết?” Trong lòng Cố Học Võ quặn đau. Vì Chu Oánh. Cũng bởi vì Kiều Tâm Uyển.
Chu Oánh bị ung thư cổ tử cung, chắc hẳn rất đau, vậy mà lại không có aibên cạnh để rồi cô đơn chết trong bệnh viện. Chu Oánh, Chu Oánh. Cái tên ấy biến thành một cây kim trong lòng Cố Học Võ. Trong tim anh tràn ngập áy náy, ảo não, còn có oán hận. Anh hận chính mình, hận chính mình vìsao có thể chủ quan như vậy?
Anh dựa vào đâu mà cho rằng Chu Oánh chỉ có thể ở lại những chỗ có học sinh? Anh dựa vào đâu mà chỉ chongười tìm kiếm những trường trong sơn thôn, dựa vào đâu mà cho rằng ChuOánh nhất định đã rời khỏi Bắc Đô? Anh dựa vào đâu mà cho rằng Chu Oánhbỏ đi là vì tìm được hạnh phúc khác, nói không chừng cô đã đến với người đàn ông khác? Bây giờ thì sao? Chu Oánh đã chết. Cô ra đi mang theo bao tiếc nuối, bao tưởng niệm về anh, còn có không cam lòng, không buôngxuôi… thảm thiết như vậy mà rời bỏ thế giới thì làm sao anh có thể chịunổi?
Thấy anh đau lòng như vậy, Kiều Tâm Uyển giật mình, đâykhông phải lần đầu cô thấy anh như vậy. Cô bỗng nhớ lại nhiều năm vềtrước lúc anh đau buồn vùi đầu uống rượu, không quan tâm đến bất kì ai.Trên tay truyền đến cảm giác ấm áp cho cô biết anh vẫn còn nắm tay cô.Kiều Tâm Uyển không thể trả lời Cố Học Võ vấn đề này. Lúc ấy, cô thật sự hy vọng Chu Oánh đi càng xa càng tốt. Cô cứ nghĩ đã không còn hy vọng,không ngờ Chu Oánh lại bị bệnh, đây đúng là ông trời cho cô cơ hội.
Trong lòng cô rất rõ, nếu nói cho Cố Học Võ biết Chu Oánh bị bệnh thì e làanh sẽ không màng điều gì nữa, cho dù có chết cũng sẽ ở bên Chu Oánh. Mà cô yêu Cố Học Võ như vậy sao có thể cho anh cơ hội như thế? Cho nên, cô lựa chọn im lặng không nói. Cô đã làm như vậy, cho nên, bây giờ cô cũng không thể nói gì hơn.
Cố Học Võ nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển,lực trên tay cũng mạnh hơn, anh nói: “Nói anh biết, Kiều Tâm Uyển, trong lòng em, sự đau khổ, thương tâm của người khác đều không là gì với emsao? Em có thể vì đạt được mục đích của mình mà làm tổn thương ngườikhác, không quan tâm đến họ khổ sở, sống chết ra sao, đúng không?”
Hai chữ cuối cùng anh gần như là hét lên. Bộ dạng của anh như vậy khiếnKiều Tâm Uyển không nói nên lời, cô trước kia đúng là như vậy, cô khôngphủ nhận. Người khác sống chết ra sao đâu có liên quan tới cô. Cô yêu Cố Học Võ, muốn ở bên anh, tất nhiên sẽ không muốn người phụ nữ khác cơhội. Bây giờ xem ra, cô cũng không cho rằng cô đã sai. Một chút cũngkhông sai.
Im lặng, áp lực trong không khí ngày càng gia tăng, Cố Học Võ không muốn tin Kiều Tâm Uyển sẽ làm chuyện như vậy. Ở sâu trongthâm tâm, anh biết Chu Oánh đã chết, đã biết những chuyện trong quá khứ, điều đầu tiên anh nghĩ đến là tìm Kiều Tâm Uyển. Anh muốn biết, đây cóphải là sự thật không? Trong đầu lại hiện lên những trang nhật kí kia…
Ngày… Tháng … Trời trong.
Thời tiết nắng ráo nhưng tâm trạng của tôi lại vô cùng xấu. Tôi thật khôngngờ, ông trời lại đối xử với tôi như vậy. Tôi bị ung thư cổ tử cung.Muốn chữa bệnh thì sẽ phải cắt bỏ tử cung. Sau này, tôi không thể làmmẹ. Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được tin này. Tôi thật sự khôngbiết làm sao. Tôi phải làm sao đây. Đến người bên cạnh đang nói gì tôicũng không nghe rõ.
Mờ mịt trở lại khách sạn, tôi định tìm Học Võ bàn xem tôi phải làm gì? Chấp nhận điều trị hay buông xuôi? Nếu Học Võbiết, anh sẽ nghĩ thế nào?
Nhưng tôi còn chưa kịp gặp Học Võ thìmột cô gái lại xuất hiện, tôi không biết cô ấy làm sao biết tôi ở kháchsạn này, cô ấy đứng trước mặt tôi, vẻ mặt cao ngạo còn có chút khinhthường trừng tôi. Cô ấy nói tôi không xứng trở thành con dâu của Cố gia, nói tôi không xứng với Cố Học Võ.
Tôi muốn phản bác, muốn cãilại nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn côgái đó liệt kê một lô một lốc những điểm không xứng giữa tôi với Cố HọcVõ. Sau đó bảo tôi rời khỏi Cố Học Võ.
Tôi thừa nhận tôi đã hoảng loạn, đã luống cuống, đã mờ mịt. Tôi hoàn toàn không biết phải làm sao. Căn bệnh kia đã đánh sập toàn bộ sự kiêu ngạo của tôi. Chờ đến khi định thần lại thì tôi đã rời khỏi khách sạn. Trong tay cầm tấm chi phiếu. Là của cô gái kia đưa. Năm trăm vạn, cô ấy thật hào phóng. Nhưng tình yêucủa tôi chỉ đáng giá năm trăm vạn thôi sao? Không. Tôi yêu Cố Học Võ.Tình yêu của tôi đối với anh là vô giá.
Cầm tấm chi phiếu kia,tôi chỉ muốn xé nát nó, nhưng cuối cùng tôi không làm vậy. Tôi sợ chết.Tôi không muốn chết, tôi phải sống. Tôi phải cùng Cố Học Võ đi hết cuộcđời, cho dù đó là cuộc sống rất bình thường.
Tôi tin tôi sẽ không chết, nói không chừng vị bác sĩ kia đã chẩn đoán sai. Nhất định sẽ cóbiện pháp khác, nhất định bệnh của tôi sẽ chữa được. Tôi muốn tìm bệnhviện khác, tôi muốn chữa hết bệnh.
Học Võ, anh chờ em.
Ngày … Tháng …
Ngày phẫu thuật đã định, bác sĩ có vẻ rất chắc chắn, tôi tin mình nhất địnhsẽ không sao. Học Võ, anh chờ em khoẻ lại nhé? Em trị bệnh xong sẽ trởlại ngay.
Quá trình hóa trị, xạ trị thật sự rất đau đớn. Nhưngmỗi lúc đau đớn như vậy, em luôn nghĩ rằng anh đang ở bên em. Em tinmình nhất định sẽ sống, Học Võ, anh chờ em, em sắp trở về bên anh rồiđây.
Ngày … Tháng …
Trời ơi, phẫu thuật thất bại rồi. Chodù có cắt bỏ tử cung, cũng không ngăn được tế bào ung thư tiếp tục dicăn. Tôi cứ tưởng sau khi phẫu thuật thành công, tôi sẽ được trở về bênHọc Võ. Nhưng phẫu thuật lại thất bại. Tôi sắp rời bỏ mạng sống, chỉ đểlại một khối thân tàn.
Em phải làm sao đây? Học Võ. Nếu anh ở bên em lúc này thì tốt biết mấy? Anh có thể nói cho em biết em phải làm gìbây giờ? Em không muốn chết, em muốn ở bên anh, muốn cùng anh già đi.Học Võ, anh giúp em với? Anh sẽ không để ý đúng không? Anh sẽ cùng emđối mặt với chuyện này, đúng không?
Một mình chống chọi với bệnhtật thật sự rất đau khổ. Em rất muốn kiên trì nhưng không được. Học Võ, ở bên em có được không? Em muốn quay về tìm anh, Học Võ, em tin anh. Emsai rồi, em không nên xúc động nhất thời mà rời xa anh. Anh chờ em, emsẽ quay về tìm anh.
Ngày … Tháng …
Sấm sét giữa trời quang
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đứng ở xa nhìn một đôi trai gái cử hành hôn lễmà hoàn toàn không thể mở miệng. Học Võ, sao anh lại kết hôn? Sao anh có thể chứ? Em cố lấy dũng khí tới tìm anh, em nghĩ anh sẽ chấp nhận, sẽvui khi thấy em, sẽ cùng em vượt qua quãng thời gian còn lại. Không ngờrằng anh lại kết hôn. Anh mặc đồ chú rể rất đẹp trai nhưng cô dâu lạikhông phải em. Vì sao?
Cố Học Võ, nếu anh thật sự yêu em thì sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đã cưới người khác? Vì sao?
Cố Học Võ, nếu anh thật sự yêu em thì sao anh có thể quên em nhanh quá vậy?
Chẳng lẽ anh chưa từng yêu em?
Tim, đau đến không tả nổi…
Học Võ, Học Võ…
. . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .
Mọi chuyện là như vậy. Chu Oánh biết mình mắc bệnh, quá khiếp sợ, hoàn toàn không thể phản ứng. Lại đụng phải Kiều Tâm Uyển, thái độ hung hăng củaKiều Tâm Uyển lại làm cho cô càng hoang mang. Cô vốn là một người congái sống nội tâm. Thân thế của anh, gia cảnh của cô, còn cả căn bệnh cômắc phải khiến cô tràn ngập tự ti.
Cho nên mới mù mờ bỏ đi nhưvậy. Trong mấy tháng điều trị, phẫu thuật, cô luôn nghĩ phẫu thuật thành công thì có thể trở về bên Cố Học Võ. Nào ngờ phẫu thuật thất bại, sinh mạng của cô cũng chính thức tuyên bố không lâu nữa sẽ chấm dứt.
Cô muốn Cố Học Võ tiễn cô đi đoạn đường cuối cùng nhưng lại thấy anh kếthôn cùng cô gái khác. Tâm trạng Chu Oánh lúc này có thể hiểu được. Côkhông thể làm người thứ ba, vốn đã mắc bệnh, bác sĩ lại nói cô không còn sống được bao lâu, còn để cho cô tận mắt chứng kiến Cố Học Võ lấy người khác. Hai sự đả kích lớn khiến Chu Oánh không còn đủ dũng khí để trở về bên Cố Học Võ nữa.
Ánh mắt của Cố Học Võ dừng trên mặt Kiều TâmUyển, anh mong chờ sự giải thích của cô, cho dù anh đã đọc quyển nhậtký, biết Chu Oánh đã ra đi nhưng sâu trong thâm tâm, anh lại mong rằngquyển nhật ký kia của Chu Oánh là giả. Anh hy vọng Kiều Tâm Uyển khôngcó đả kích cô ấy như vậy, không thừa dịp cô ấy sinh bệnh mà đuổi cô đi,buộc cô phải rời xa anh. Không đi nói những lời làm tổn thương ngườikhác như vậy.
Lực trên tay lại tăng thêm một chút, anh nhìn chằmchằm vào cô: “Nói anh biết, Kiều Tâm Uyển, em không biết Chu Oánh bịbệnh đúng không? Em không đưa cho cô ấy năm trăm vạn. Em không đuổi côấy đi. Em nói anh biết đi.”
Kiều Tâm Uyển thấy Cố Học Võ kíchđộng như vậy, hốc mắt lại nóng ran, cô biết, lúc này Cố Học Võ muốn câutrả lời gì, nhưng cô không nói ra được. Bởi vì, anh nói đúng, cô đã làmnhư vậy. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng cong khóe môi, mỉm cười.
“Embiết cô ta bị bệnh. Là em cho cô ta năm trăm vạn, em đã đuổi cô ta đi,bởi vì cô ta căn bản không xứng với anh. Cô ta không xứng với anh.”
“Đủ rồi.” Cố Học Võ không nghe nổi nữa, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển cố chấp như vậy, hai tay anh siết chặt lại: “Em, sao em có thể làm vậy?”
Sao có thể lợi dụng lúc người ta yếu đuối, hoàn toàn không thể đưa ra quyết định sáng suốt mà làm chuyện như vậy?
Nếu Kiều Tâm Uyển không nói với Chu Oánh những lời kia thì Chu Oánh sẽkhông rời đi như thế. Nếu cô không bỏ đi, anh sẽ không mượn rượu giảisầu, càng không để cho Kiều Tâm Uyển bỏ thuốc. Nếu Kiều Tâm Uyển khôngbỏ thuốc, nếu anh không vì chuyện này mà lấy cô, như vậy ít nhất khi Chu Oánh trở về, anh có thể cùng cô, cùng cô trải qua quãng thời gian cuốiđời chứ không phải để cô một thân một mình không ai thân thích ở trongbệnh viện, không để cô chết trong cô độc. Nếu vậy anh cũng không phảihối tiếc như bây giờ.
Tất cả chuyện này đều do Kiều Tâm Uyển gâyra. Đột nhiên biết được chuyện này khiến đầu óc Cố Học Võ rối loạn, hoàn toàn rối loạn. Anh không biết phải đối mặt với Kiều Tâm Uyển như thếnào, cũng không biết phải đối mặt với Chu Oánh như thế nào.
KiềuTâm Uyển nhìn thấy sự rối rắm, sự giãy dụa trong mắt anh. Anh siết taycô mạnh như vậy, thậm chí có chút địch ý. Cô không biết vì sao Cố Học Võ lại nói như thế, nhưng cô chắc chắn một việc. Chu Oánh một lần nữa lạithắng, cho dù thời gian trôi qua bao lâu, cho dù Cố Học Võ từng dịu dàng với cô bao nhiêu, cho dù Cố Học Võ thích cô bao nhiêu, ở sâu trong timanh người anh yêu vẫn luôn là Chu Oánh. Ngoài Chu Oánh vẫn là Chu Oánh.
“Anh kích động như vậy làm gì?” Cô không thu tay lại, trong đầu hiện lênhình ảnh ngày đó, người phụ nữ giống hệt Chu Oánh kia, ánh mắt khi nhìnCố Học Võ cũng khó nén mỉa mai: “Cố Học Võ. Chu Oánh quay về rồi đúngkhông? Anh nhận ra anh vẫn còn yêu cô ta, vẫn còn muốn ở bên cô ta, phải không?”
“Kiều Tâm Uyển.”
Cố Học Võ dùng sức hất tay côra, nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy mỉa mai, đột nhiên anh cảm thấyngười phụ nữ trước mắt mình thật xa lạ: “Chu Oánh chết rồi! Cô ấy đãchết ba năm rồi!”
Lúc này đến phiên Kiều Tâm Uyển sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn Cố Học Võ, một câu cũng nói không nên lời.
Chu Oánh? Đã chết? Sao lại như vậy?
“Cô ấy bị ung thư cổ tử cung.” Cố Học Võ không tin Kiều Tâm Uyển khôngbiết: “Không phải em đã biết rồi sao? Cho nên em mới nói những lời đó,cho nên em mới kêu cô ấy rời xa anh.”
“Em…” Kiều Tâm Uyển cắnmôi, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào. Cô đã từng muốn Chu Oánh biến mất, nhưng thật không ngờ, Chu Oánh lại chết rồi?
Đây, đây cũng không phải điều cô mong muốn, cũng không nằm trong dự kiến của cô. Vì vậy, Kiều Tâm Uyển giật mình ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.
Sắc mặt Cố Học Võ khó coi vô cùng. Hai tay nắm chặt, nhìn Kiều Tâm Uyển, anh không hề mong sự việc sẽ như vậy. Cho dù Kiều Tâm Uyển thích anh, cho dù cô nói yêu anh nhưng anh nghĩ ítnhất bản tính của cô vẫn lương thiện.
Cô có thể được nuông chiều, có thể tùy hứng, cô có thể lợi dụng bệnh tật của người khác sau đó đạtmục đích của mình. Cô có thể ích kỷ, cô có thể tàn nhẫn nhưng anh khônghiểu sao cô có thể can thiệp vào quyết định của người khác, đả kích tựtôn của một cô gái đáng thương như vậy?
“Sao em có thể như vậy?”Cố Học Võ siết chặt nắm tay, anh thật sự không thể đối mặt với Kiều TâmUyển. Anh cảm thấy anh sai rồi: “Nói anh biết, sao em có thể như thế?”
“Sao em có thể gạt anh lâu như vậy? Sao em có thể không nói một lời nào vớianh? Em biết rõ Chu Oánh bị bệnh, cô ấy vì bị bệnh mới bỏ đi. Cô ấy nhát gan như vậy, sao em có thể để cô ấy một mình đối mặt với cái chết? Kiều Tâm Uyển, sao em có thể?”
Cố Học Võ nắm chặt tay, gần như khôngnói được nữa. Kiều Tâm Uyển ngồi im không nhúc nhích. Cô không biết phải nói gì, cô chỉ biết là Chu Oánh đã chết. Cô ta đã chết? Người phụ nữakia đã chết? Sao có thể như vậy?
Trong đầu hiện lên rất nhiều ýnghĩ hỗn độn, ngẩng đầu cô nhìn Cố Học Võ, đối diện với ánh mắt thấtvọng của anh, cô mở miệng thốt ra một câu mà ngay cả cô cũng kinh ngạc.
“Vì sao không thể? Cố Học Võ, cô ta không chết, em vĩnh viễn không có cơhội đến với anh. Cho nên, vì sao lại không thể? Hơn nữa, trên đời nàymỗi ngày đều có nhiều người chết như vậy. Chẳng lẽ em phải có tráchnhiệm với cái chết của bọn họ sao?”