“Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn vào mắt cô, bên trong đó đầy bướng bỉnh: “Đúng lúc anh đang có thời gian hay là chúng ta bàn một chút về chuyện hôn lễ đi.”
“Hôn, hôn lễ?”
Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, không biết phản ứng thế nào. Cố Học Võ gật đầu: “Đúng vậy, hôn lễ. Không phải em nghĩ anh cứ như vậy đưa em về Cố gia đó chứ?”
Kiều Tâm Uyển mím chặt môi, nhìn sự nghiêm túc trong mắt Cố Học Võ, cô đột nhiên phản ứng lại: “Đương nhiên không được. Anh còn chưa cầu hôn em. Em muốn có một lời cầu hôn thật long trọng, kiểu quỳ gối ấy. Em còn muốn sang Paris đặt áo cưới. Em muốn đến hòn đảo lần trước chụp ảnh cưới. Ở đó hưởng tuần trăng mật. Em còn muốn…”
Mấy câu sau, cô chỉ nhìn Cố Học Võ mà không nói được nữa. Nói nhiều như vậy, không phải chứng tỏ cô đã bằng lòng lấy anh rồi sao?
“Uhm, được, đến hòn đảo đó hưởng tuần trăng mật, chụp ảnh cưới. Ý kiến này không tồi.”
Cố Học Võ đúng là rất nhớ khoảng thời gian ở trên đảo, có điều: “Chụp ảnh cưới nhất định phải chọn tấm đẹp nhất, treo trước giường con gái.”
“Tại sao?” Kiều Tâm Uyển nhất thời không hiểu.
Cố Học Võ cầm đồ chơi trên tay đang liên tục gõ lên gờ xe đẩy của con gái: “Để con bé biết anh là ai, đừng vừa thấy anh là khóc.”
Có bị đánh chết Cố Học Võ cũng không thừa nhận lúc nói câu này anh cũng thấy chua xót, còn cả không cam lòng. Nên biết, con gái cũng là con anh. Sao có thể đi đến nước này rồi mà lại không tranh thủ cơ chứ?
Kiều Tâm Uyển nghe anh nói, bỗng nhiên cất tiếng cười to. Nhìn Bối Nhi bởi vì khuôn mặt tươi cười của cô mà xoay qua nhìn dáng vẻ của mình, cô càng cười đến mức không ngừng được.
“Kiều Tâm Uyển.” Trên mặt Cố Học Võ hiện lên vài phần xấu hổ, hết sức mất tự nhiên . Với anh mà nói, cho dù là Thang Á Nam mất trí nhớ, nổ súng với Kiều Tâm Uyển cũng không làm anh thấy nan giải bằng Bối Nhi không chịu chấp nhận anh.
Nhóc con mũm mĩm trắng hồng nho nhỏ kia là con gái anh, anh trừng phạt không được, mắng không được, muốn gần gũi nhưng cũng không được. Bởi vì người ta hoàn toàn không cho anh cơ hội. Quả thực khiến anh hoàn toàn bó tay, không biết phải làm sao mới có thể khiến Bối Nhi tiếp nhận anh.
Lúc này nhìn Kiều Tâm Uyển cười thành ra thế, trong mắt Cố Học Võ hiện lên vài phần nguy hiểm, nhìn chằm chằm mặt của cô: “Em cười nữa, coi chừng anh xử em đó.”
“Qua đây, qua đây mà xử đi.” Kiều Tâm Uyển không sợ, nhướng đôi mi thanh tú, nhìn vẻ buồn bực trên mặt Cố Học Võ mà đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt. Con gái không hổ là do cô sinh ra, luôn bênh vực cô.
“Anh muốn xử em cũng được, nhưng sao anh không ngẫm lại, trước kia chính là anh muốn bỏ Bối Nhi, con bé thích anh mới là lạ.”
Mặt Cố Học Võ thoạt trắng thoạt xanh, trừng mắt với Kiều Tâm Uyển: “Không phải đã nói quên hết mọi chuyện à? Em đang tính sổ với anh đó sao?”
“Em nào dám.” Kiều Tâm Uyển rụt cổ: “Em chỉ là muốn anh hiểu, con gái như bây giờ đều tại anh, Anh đó, kiên nhẫn chút đi. Dành nhiều thời gian hơn là được.”
Dành nhiều thời gian hơn là được? Cố Học Võ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi, vươn tay muốn nắm tay con bé. Nhưng anh còn chưa kịp đụng tới tay Bối Nhi, Bối Nhi đã vươn tay tìm về phía Kiều Tâm Uyển.
Cố Học Võ hôm nay quyết định sẽ chiến đấu với Bối Nhi,anh vươn tay, Bối Nhi không cho bế, anh cũng mặc kệ. Cố Học Võ cố chấp ôm lấy Bối Nhi. Nhưng Bối Nhi vừa đụng tới anh thì khóc rống lên. Anh hết cách, đành phải hạ giọng, cẩn thận dỗ tiểu tổ tông trong lòng.
Nhưng Bối Nhi cũng không chịu thua, kéo cổ họng khóc càng dữ. Âm thanh ấy hoàn toàn có thể nói là cực kỳ bi thảm. Cố Học Võ bế Bối Nhi, bế không được mà thả cũng không xong. Nghĩ nghĩ, anh bế Bối Nhi đi vào trong vườn hoa, chỉ cho con bé xem những bông hoa bưởi.
“Bối Nhi, con xem này, hoa kìa, hoa đó…”
“Oa oa.” Trả lời anh là tiếng khóc càng dữ hơn của Bối Nhi. Cố Học Võ quả thực hết cách, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển, cô khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đang xem kịch vui.
“Giúp anh một tay.”
“Giúp cái gì?” Tuy rằng không đành lòng nhìn con gái khóc, song cô cảm thấy bộ dáng Cố Học Võ lúc này cũng không tồi. So với khuôn mặt vẫn thường lạnh lùng dù sao cũng giống người hơn.
“Lại đây giúp anh dỗ con bé.” Không nghe con gái khóc thành như vậy sao?
“Bối Nhi. Ngoan. Qua đây, qua đây, mẹ đây này.” Kiều Tâm Uyển vươn tay, ôm Bối Nhi vào lòng mình
Cũng như những lần trước, Bối Nhi vừa dán vào ngực cô là nín ngay. Cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, dựa vào ngực Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt ủy khuất đáng thương.
“Được, được rồi. Ba hư quá, chúng ta không để ý tới ba, Bối Nhi ngoan, đừng khóc ha.” Lời nói của Kiều Tâm Uyển dẫn tới cái nhìn chăm chú của Cố Học Võ. Con mắt anh nheo lại trừng trừng nhìn cô.
Ba hư quá?
Được, được, rất được. Tối nay anh sẽ dốc sức cho cô thấy anh hư hay không hư.
Trịnh Thất Muội bế con từ trạm tiêm phòng đi ra, hôm nay cô đưa Tiểu Niệm đi tiêm phòng. Lúc tiêm Tiểu Niệm cũng không có phản ứng gì, sau khi tiêm xong mới cảm thấy đau mà òa khóc. Không còn cách nào, cô đành phải ôm con khẽ dỗ dành.
Vừa đi, vừa phải dỗ con nên Trịnh Thất Muội không nhìn thấy phía trước có một cái trụ cứu hỏa, đến lúc phát hiện ra thì cẳng chân đã va vào khiến cô đau buốt, cơ thể theo bản năng liền ngã về phía trước. Sắp ngã tới nơi thì một đôi bàn tay to lại vào ngay lúc này đỡ lấy thắt lưng cô tránh cho cô số kiếp phải ngã sấp xuống đất.
“Cám ơn.” Cô vừa tính ngẩng đầu lên thì Tiểu Niệm trong lòng cô vì hoảng hốt mà lại khóc dữ hơn. Trên vai cô còn đeo một cái túi xách, bên trong có tã lót, bình sữa cho em bé và một số đồ dùng cá nhân của cô. Bởi vì cú vấp lúc nãy mà cái túi trượt khỏi vai cô. Cô vừa muốn kéo túi lên, vừa muốn ôm con nên nhất thời vô cùng chật vật.
Chủ nhân đôi tay kia kéo cái túi lên vai cô, còn cô thì ôm con trong tay. Không kịp nhìn xem người giúp mình là ai, cô chỉ nói tiếng cám ơn rồi vỗ lưng Tiểu Niệm dỗ dành: “Nín đi con, đừng khóc.”
Tiểu Niệm vẫn gào khóc thảm thiết, một đôi tay to lúc này đón lấy Tiểu Niệm trên tay cô, cô hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn người đó. Hóa ra là Thang Á Nam. Anh đón lấy cậu bé trên tay cô, nhìn khuôn mặt khóc nhè của Tiểu Niệm. Không thuần thục lắm, anh ôm Tiểu Niệm vào lòng. Trước đó đã từng tiếp xúc vài ngày ngắn ngủi nên Tiểu Niệm thấy anh trong mắt liền hiện lên vẻ tò mò, cũng nín khóc, vươn tay định chạm vào mặt anh.
Thang Á Nam cảm nhận bàn tay con chạm vào anh, trong thâm tâm cũng hiện lên một cảm giác hết sức kỳ lạ. Gương mặt từ trước đến nay vẫn cứng rắn lạnh lùng không hiểu sao lại thả lỏng vài phần. Nhìn đứa trẻ trong lòng, Anh vỗ vỗ sau lưng bé, Tiểu Niệm nín khóc, nhìn mặt Thang Á Nam lại nhoẻn miệng cười.
Trịnh Thất Muội lúc này hoàn toàn ngây dại, đứng im không nhúc nhích, nhìn cảnh tượng Thang Á Nam bế con. Thằng bé rõ ràng chỉ mới tiếp xúc với Thang Á Nam mấy ngày mà đã thân thiết với anh như vậy, chẳng lẽ đây là thiên tính cha con sao?
Thang Á Nam liếc nhìn Trịnh Thất Muội, ôm con xoay người, đi về chỗ đậu xe.
“Này.” Trịnh Thất Muội nôn nóng đuổi theo: “Anh, anh muốn bế con tôi đi đâu?”
Thang Á Nam im lặng, tiếp tục đi về phía trước. Trịnh Thất Muội nghiến răng, oán hận đuổi lên trước, chắn trước mặt Thang Á Nam: “Này, anh đủ chưa?”
“Tôi đưa cô về.” Giọng Thang Á Nam thản nhiên, giải thích động cơ của mình.
“Tôi tự về được.” Bế Tiểu Niệm từ trên tay anh lại, vẻ mặt Trịnh Thất Muội đề phòng: “Thang Á Nam, anh đừng tưởng tôi sẽ cho anh cơ hội cướp con trai tôi, con là của tôi, không phải của anh.”
Thang Á Nam nhướng mày, thân hình cao lớn bởi vì lời nói của cô mà nhiễm thêm vài phần u ám. Cơ thể cứng ngắt đứng nhìn Trịnh Thất Muội hồi lâu chẳng nói lời nào. Trịnh Thất Muội bị động tác của anh hù dọa, cho rằng anh muốn cướp con nên bản năng trốn ra sau.
Tay anh lướt qua cô, mở cửa xe, lúc này cô mới phát hiện, không biết từ lúc nào hai người đã đứng ở trước xe của Thang Á Nam.
“Lên xe.” Thang Á Nam cất giọng thản nhiên, ý bảo Trịnh Thất Muội lên xe, cô lui ra phía sau một bước, vẻ mặt đề phòng.
“Tự tôi có thể đi xe taxi.”
Cô không cần anh chở, lúc cô cần anh nhất, anh không xuất hiện, vậy sau này cũng không cần.
Cánh tay bị Thang Á Nam tóm lấy, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Lên xe.”
“Thang Á Nam.” Cô đang bế con nên không thể chống lại anh, sợ sẽ làm Tiểu Niệm bị thương. Sau một hồi lâu trừng mắt với anh, cuối cùng cô cắn răng, căm hận lên xe.
Nhưng xe đi được nửa đường, Trịnh Thất Muội mới phát hiện đây căn bản không phải là hướng đi về nhà cô mà là đi về biệt thự của Thang Á Nam.
“Thang Á Nam, anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh dừng xe. Anh có nghe không?”
Ôm Tiểu Niệm, cô không cách gì đoạt tay lái của Thang Á Nam nên càng nôn nóng: “Thang Á Nam, anh dừng xe.”
Giọng cô không tính là thấp nên cả Tiểu Niệm cũng giật mình, ngọ nguậy ở trong lòng cô. Sắc mặt Thang Á Nam nhìn không tốt cho lắm, anh dừng xe ở ven đường, quay sang nhìn cô .
“Cô la cái gì?” Lẽ nào cô nghĩ anh sẽ làm hại cô sao?
“Tôi muốn về nhà.” Trịnh Thất Muội xoay mặt đi, cô tin Thang Á Nam sẽ không làm hại mình, nhưng việc này không đồng nghĩa với việc cô bằng lòng theo anh về nhà.
Thang Á Nam nhìn sự kiêu ngạo trên mặt cô hồi lâu, cuối cùng lặng im không nói được câu gì, khởi động, qua đầu xe rời đi.
Cố Học Võ bởi vì bị thương nên xin nghỉ phép nửa tháng. Vốn vừa ra viện, anh tính sẽ đi làm ngay nhưng Kiều Tâm Uyển không đồng ý. Cô nhớ kỹ bác sĩ dặn anh nên tĩnh dưỡng cho tốt. Ít nhất phải một tháng, để miệng vết thương bình phục hoàn toàn, mới có thể đi làm.
Cố Học Võ không muốn phật ý cô, lại thấy nhân dịp này liên hệ tình cảm với con gái nhiều một chút cũng tốt. Cho nên bảy ngày phép lúc đầu liền trở thành nửa tháng. Mỗi ngày đều ở Kiều gia, dưỡng thương, chơi với con gái. Nhưng Bối Nhi trước sau vẫn không chịu gần gũi với Cố Học Võ, vừa thấy anh thì xoay mặt, anh vừa chạm là khóc, điều này khiến Cố Học Võ hết sức chán nản.
Bối Nhi còn chưa kịp chấp nhận anh thì hôm nay đã có người đến Kiều gia, sự xuất hiện của người đó khiến Cố Học Võ quả thực hơi hoảng hốt.
Ban đầu là anh ngồi ở trong vườn ngắm hoa cúc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi, tuy rằng con bé không thích mình, song anh vẫn không từ bỏ, ba lần bảy lượt muốn gần gũi với Bối Nhi. Mãi đến khi người giúp việc của Kiều gia cất tiếng, nói có người tìm anh.