“Bối Nhi” Kiều Tâm Uyển hơi bất đắc dĩ nhìn Bối Nhi, cô ôm bé để bé quay sang nhìn Cố Học Võ, giọng có vài phần dịu dàng: “Bối Nhi này, con xem, đây là ba con đó. Ba ba, ba ba.”
Bối Nhi liếc nhìn Cố Học Võ rồi lại nhanh chóng xoay qua, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Kiều Tâm Uyển. Bộ dạng kháng cự như vậy thật sự là Kiều Tâm Uyển không ngờ được, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ, thần sắc có vài phần bất đắc dĩ.
“Con bé sợ người lạ, chắc phải cho con bé chút thời gian nữa.”
“Thôi bỏ đi.” Cố Học Võ lắc đầu, kỳ thật trong lòng anh cũng hết sức buồn bực, nhưng buồn bực cũng chẳng có tác dụng gì, con gái còn nhỏ, đến nói cũng chưa biết, anh chỉ có thể chờ con bé dần dần làm quen và thích ứng với mình hơn: “Dù sao anh cũng ở đây, anh có thời gian từ từ đến với con bé.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển đưa con gái cho dì Chu, cô nhìn Cố Học Võ: “Vết thương của anh chưa bình phục. Em đưa anh đi nghỉ, bác sĩ nói anh nhất định phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Uhm.” Cố Học Võ cũng không muốn cô nghĩ anh yếu ớt như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô như thế anh lại thấy rất thoải mái, ngoan ngoãn theo về phòng cô
Kế tiếp sẽ là thời gian anh làm thế nào thu phục trái tim con gái. Anh không tin anh ngày ngày ở bên Bối Nhi mà con bé vẫn không tiếp nhận anh? Vậy thì thật đúng là kỳ quái.
. . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .
Trịnh Thất Muội đi xuống lầu, cẩn thận đẩy xe đẩy xuống thang máy, ra khỏi khu nhà liền nhìn thấy Thang Á Nam đã đứng đó. Thành phố C lúc này đã vào thu nhưng nắng vẫn rất gắt chứ không hề lạnh lẽo. Thang Á Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen đứng đó, thấy cô đi ra liền đi qua bên này vài bước.
Trịnh Thất Muội thấy anh lại làm như không thấy, đẩy con lướt qua anh, đi về phía cửa hàng của mình. Sắc mặt Thang Á Nam hiện lên vài phần cảm xúc không rõ là gì, anh cũng không nói nặng, im lặng đi theo sau Trịnh Thất Muội.
Lúc mở cửa hàng, Trịnh Thất Muội vừa mới mở cửa, Thang Á Nam đã chủ động đẩy cửa cuốn lên. Trịnh Thất Muội cũng không cảm ơn anh mà đi thẳng vào cửa, đẩy xe đẩy Tiểu Niệm vào trong, sau đó bắt đầu thu dọn, chuẩn bị bán hàng. Thang Á Nam đứng đó, nhìn động tác của cô mà không biết phải phản ứng ra sao.
Anh không nhớ được bất cứ chuyện gì giữa anh và Trịnh Thất Muội. Cho dù là một chút cũng không nhớ ra, chỉ cần nghĩ đến thôi là đầu anh lại đau dữ dội. Nhưng Trịnh Thất Muội là vợ anh, Tiểu Niệm là con anh, anh không thể cứ như vậy mà quên đi.
Lúc anh mất trí nhớ, anh đã có một người vợ, một đứa con. Mà anh lại hoàn toàn không biết phải đối mặt với hai người đó như thế nào. Muốn nói chuyện với Trịnh Thất Muội nhưng cô lại cứ bận bịu với cả đống công việc. Sắp xếp giá hàng hóa, móc quần áo, liệt kê. Thỉnh thoảng cô đi qua bên cạnh anh mà vẫn làm như không thấy.
Rất nhanh hai nhân viên trong cửa hàng đã tới nhưng Trịnh Thất Muội vẫn không nhàn rỗi, sắp giao mùa nên cô muốn liên hệ để nhập hàng. Lần trước bên nhà máy nói có một số mẫu mới, cô tính hai ngày này sẽ qua xem một chút. Cô dọn gọn những cuốn catalogue bày ở trên bàn trà, Mấy bộ poster quảng bá cho những mẫu thời trang mới nhất cần được tập trung giới thiệu cũng cô treo lên, đặt ở trong tủ kính để nếu có khách hàng nào muốn thì có thể đặt hàng ngay.
Đúng lúc bận bịu thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng Tiểu Niệm khóc, cô bỏ đồ trong tay xuống, ôm lấy Tiểu Niệm. Đúng như cô nghĩ, tã đã ướt nhèm. Thay tã cho Tiểu Niệm xong, nhìn thấy con trai đã ngừng khóc, lại lúc lắc cái đầu, dáng vẻ muốn đòi bú, cô cười cười, đi tới ngồi bên trong quầy, cho Tiểu Niệm bú.
Thang Á Nam ngồi trong cửa hàng cũng nhìn thấy từ đầu tới cuối nhưng cô lại làm như không biết sự tồn tại của anh. Cứ vậy mãi cho đến tối, Trịnh Thất Muội đóng cửa tiệm. Cô trước sau không hề liếc nhìn Thang Á Nam đến một cái. Đóng cửa, cô đẩy Tiểu Niệm về nhà nhưng mới đi được một nửa, Thang Á Nam đã chắn trước mặt cô.
“Trịnh Thất Muội, chúng ta nói chuyện đi.” Anh phát hiện anh không hề thích cái cảm giác này, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mấy ngày trước, lúc Trịnh Thất Muội bị thương, lúc đó rõ ràng anh làm cô bị thương, nhưng thái độ của cô đối với anh cũng không đến mức như hôm nay.
“Nói chuyện gì?” Trịnh Thất Muội siết chặt bàn tay đặt trên xe đẩy, ánh mắt có vẻ kháng cự, đề phòng. Cô lui ra sau một chút, nhìn chằm chằm sắc mặt Thang Á Nam: “Nói đi, nói chuyện gì?”
“Tôi…” Thang Á Nam nhìn vào mắt cô, dưới ánh đèn đường, đôi mắt ấy lấp lánh tựa vì sao. Ánh mắt đảo qua cánh tay cô, hôm nay cô mặc áo dài tay nên anh không nhìn thấy được vết thương trên tay cô, nhưng anh biết chắc chắn sẽ có sẹo.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Trịnh Thất Muội hơi buồn cười: “Xin lỗi cái gì?”
“Vết thương của cô…”
“Vết thương của tôi đã lành rồi.” Trịnh Thất Muội nhìn anh, ý cười ấy không tới đáy mắt, chỉ có một mảng lạnh giá: “Muốn xin lỗi thì xin lỗi lúc anh đả thương tôi ấy.”
“Cô…” Rõ ràng lúc đó, cô không trách anh. Thang Á Nam muốn nói câu gì, lại nói không được.
Điều anh không hiểu chính là lần trước khi Trịnh Thất Muội vừa từ cõi chết trở về, anh thủ hạ lưu tình, cô tất nhiên thở phào nhẹ nhõm. Sau khi hoảng hồn, cô muốn tức giận lại không thể tức được. Bởi vì việc anh không giết cô, buông tha cho Tiểu Niệm đã khiến cô cảm thấy rất phức tạp, vừa cảm động vừa biết ơn. Còn bây giờ, anh đã biết, cô là vợ anh, cả con anh nữa. Mà nghĩ lại thì cô chưa từng nói với Thang Á Nam về chuyện giữa cô và anh trong quá khứ, vậy chỉ có thể chứng minh là Hiên Viên Diêu đã nói với anh.
Cô không biết tại sao Hiên Viên Diêu lại đột nhiên nhân từ kể chuyện cho anh biết. Nhưng thâm tâm cô lại hết sức tuyệt vọng bởi vì điều đó chứng tỏ cho dù trong quá khứ cô và anh đã xảy ra nhiều chuyện thế nào, anh có nể mặt cô bao nhiêu cũng không bằng một câu Hiên Viên Diêu nói với anh. Ở trong lòng Thang Á Nam, người quan trọng nhất không phải cô, cũng không phải con trai, mà là Hiên Viên Diêu. Đây mới chính là nguyên nhân khiến Trịnh Thất Muội căm hận. Cho nên khi trúng đạn cô có thể không oán trách nhưng lúc này thì không thể không oán trách. Còn Thang Á Nam thì vĩnh viễn sẽ không hiểu kiểu tâm lý này của phụ nữ. Anh chỉ cảm thấy mọi chuyện không thể cứ tiếp tục như vậy.
“Trịnh Thất Muội, con cô cũng là con tôi, cô là vợ tôi. Tôi…” Nói đến đây, Thang Á Nam lại không biết phải nói gì tiếp, anh nhất thời giật mình.
“Anh cái gì?” Trịnh Thất Muội nhìn biểu cảm của anh, lạnh nhạt chờ anh trả lời.
Thang Á Nam thở dài: “Cho tôi một cơ hội, để tôi chăm sóc hai người.”
Anh không nhớ chuyện trước kia, nhưng nhớ đến tình cảnh Trịnh Thất Muội bị thương mấy ngày nay, rồi những hình ảnh anh chăm sóc hai mẹ con cô, anh phát hiện anh không hề thấy chán ghét.
“Không cần.” Trịnh Thất Muội khước từ, không cho Thang Á Nam một chút cơ hội: “Tôi sống rất tốt, không cần anh chăm sóc. Thằng bé cũng thế, tôi sẽ chăm sóc con thật tốt, không cần anh quan tâm.”
Nói xong câu này, cô đẩy xe lướt qua anh đi về phía trước. Nếu anh đã tin Hiên Viên Diêu như thế, nếu đã lưu tâm đến mỗi một câu nói của Hiên Viên Diêu như vậy thì anh cứ đi theo Hiên Viên Diêu đi, đừng tới quấy rầy cuộc sống của cô. Một mình cô vẫn có thể sống tốt. Trải qua chặng đường từ nghĩ Thang Á Nam đã chết, anh lại từ cõi chết sống lại, rồi lại mất trí nhớ quên đi cô, thậm chí sau đó còn nổ súng vào cô, cô thật sự có thể vượt qua rất tốt.
Giọng nói của cô kiên quyết, thái độ lại cứng rắn. Thang Á Nam nhìn cô rời đi, muốn ngăn lại nhưng không có dũng khí. Đúng vậy. Trịnh Thất Muội là một phụ nữ dũng cảm, cứ nhìn vào hành động của cô là biết. Cho dù không có anh, cô vẫn có thể sống rất tốt. Cô thật sự không cần anh, không hề cần.
Vậy anh cứ như vậy buông tha sao? Để cô tự mình sinh tồn, không quan tâm cô sống tốt hay không? Trơ mắt nhìn cô một mình mang theo con đi, sau đó cô và anh từ nay sẽ không còn quan hệ. Có đúng không?
“Trịnh Thất Muội đã vì anh mà chịu rất nhiều đau khổ, anh nên đối xử tốt với cô ấy.” Lời nói của Hiên Viên Diêu lại vang lên trong đầu, Thang Á Nam bất giác gật đầu. Quả thật, anh không thể như vậy.
Trịnh Thất Muội giận anh quên cô, đây là chuyện bất đắc dĩ. Dù sao anh đã thật sự quên, vậy anh chỉ có thể cố gắng để cô chấp nhận anh, đồng ý để anh chăm sóc cô, sau này sẽ cùng sống với mẹ con cô. Trong lòng đã có quyết định, Thang Á Nam cũng không nôn nóng, xoay người đi về chỗ đậu xe. Tương lai còn dài, anh từ từ sẽ đi tới.
. . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .
Kiều Tâm Uyển tắm xong, ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Cố Học Võ ở trong phòng thì hơi giật mình. Sau đó lại nhớ ra Cố Học Võ hôm nay ra viện, theo cô về Kiều gia. Nhưng ban nãy anh còn đang trong phòng sách dưới lầu nói chuyện với ba cô, sao nhanh như vậy đã lên đây?
“Em tắm xong rồi. Anh đi tắm đi.” Kiều Tâm Uyển nói xong định ngồi xuống trước bàn trang điểm, Cố Học Võ lúc này tiến lên, đứng trước mặt cô, ánh mắt đảo qua Kiều Tâm Uyển trên người chỉ quấn một cái khăn lông.
Tóc cô vẫn còn ướt, hơi nước trên vai cũng chưa tan khiến cô có vài phần yêu kiều, mềm mại nhìn hết sức mê hoặc lòng người.
“Sao không đợi anh.” Một tay Cố Học Võ vòng qua ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển: “Chờ anh cùng tắm.”
Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, hai tay để ở trước ngực anh: “Cố Học Võ, anh, anh có thể an phận một chút không?”
Tuy rằng đã cắt chỉ nhưng vết thương vẫn còn chưa lành, ít nhiều phải kiềm chế một chút chứ?
“Không thể.” Cố Học Võ một tay xoa bả vai cô, ngón tay hơi chai sần vuốt ve bờ vai trơn láng của cô, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, giọng nói cũng hơi thấp xuống: “Anh muốn em tắm giúp anh.”
“Cố Học Võ.” Bờ vai Kiều Tâm Uyển bởi vì động tác của anh mà run rẩy từng cơn: “Em, em đã tắm rồi.”
“Tắm lần nữa.” Cố Học Võ nghiêng người, nhìn chằm chằm hai má đã ửng đỏ của cô: “Theo anh vào trong.”
“Anh, anh đừng có quá đàng nữa đi.” Kiều Tâm Uyển hơi hối hận, cô làm sao có thể quên người này có ý tưởng lệch lạc về phòng tắm cơ chứ: “Em, em phải đi sấy tóc. Anh tắm thì tắm, không tắm thì thôi. Em không để ý tới anh nữa.”
“Anh để ý em.” Cố Học Võ nói xong, hai tay dùng sức một cái, bế cô vào phòng tắm.
Kiều Tâm Uyển kêu lên một tiếng, cơ thể theo bản năng muốn rời khỏi lồng ngực anh: “Cố Học Võ, anh, vết thương của anh.” Cô cũng không nhẹ, anh bế cô như vậy không sợ động đến miệng vết thương sao.
“Không sao.” Cố Học Võ bế cô vào phòng tắm: “Nếu em thật sự sợ anh đụng tới miệng vết thương, thì giúp anh tắm đi.”
“Anh anh anh…” Kiều Tâm Uyển hết nói nổi rồi. Cảm giác anh thật sự bế cô vào phòng tắm, sau đó thả cô xuống, hai tay chống lên trán cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác: “Vậy, vậy phải giao hẹn trước. Chỉ tắm rửa, anh không được bắt nạt em.”
“Không được cái gì?” Cố Học Võ nhướng mày, vẻ mặt như chưa nghe rõ.
“Không thể bắt nạt em.” Kiều Tâm Uyển đứng là sợ anh muốn chết: “Bằng không, em không tắm giúp anh.”