Cô Dâu 17 Tuổi

Cô Dâu 17 Tuổi - Chương 27




Trong tiệm ăn nhanh, Phương Thần Hi còn chưa lên tiếng, từng giọt nước mắt lớn đã rơi xuống, dọa Phương Vãn Tĩnh giật mình, liền vội vàng hỏi: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì?"



"Ô ô. . . . . ."



Một giờ trước, Thần Hi gọi cô ra ngoài, hỏi nó có chuyện gì thì nó lại không nói, chỉ nói nó đang ở McDonald gần cao ốc kim cương, gọi cô mau chạy tới là được rồi. Một hai năm nay, hai chị em họ đã lâu không có khóc, cho nên không nói hai lời, cô lập tức nói với quản lí cửa hàng là trong nhà có việc gấp, muốn trở về nhà ngay lập tức.



Đau lòng ngồi taxi tới, mới vào McDonald liền thấy Thần Hi đang hỉ mũi.



"Ô ô. . . . . ."



" Tên khốn Hàn Ức bắt nạt em sao?"



Phương Thần Hi nâng lên một đôi mắt hồng hồng, "Không phải anh ấy. . . . . ."



Phương Vãn Tĩnh thở ra một hơi. Vậy thì tốt!



"Nhưng cũng không sai biệt lắm. . . . . ."



A?



"Không phải anh ta, nhưng cũng không sai biệt lắm ── vậy rốt cuộc có phải là anh ta hay không?"



Thật ra thì cô cũng không tán thành Thần Hi cùng Hàn Ức ở cùng nhau, nhưng mà cô hiểu chuyện tình cảm của người khác tán thành hay không cũng không thể ảnh hưởng. Ban đầu ông ngoại cũng ngăn cản mẹ cùng ba ở chung một chỗ, kết quả là hai người bỏ trốn, cho nên cô rất rõ ràng, hậu quả cật lực phản đối có khả năng sẽ là mất đi cô em gái này, cho nên cô cũng chỉ có thể làm chính mình đi chúc phúc.



Nàng không ngây thơ cho là Thần Hi cùng Hàn ức có thể bên nhau mãi mãi, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy Thần Hi đã khóc rồi.



"Anh ấy không phải không tốt với em. . . . . . Nhưng mà hôm nay bạn gái trước của anh ấy tới nhà lấy đồ gì đó."



"Tới nhà lấy đồ?" Phương Vãn Tĩnh cất cao giọng, "Cô ta làm thế nào vào nhà được?"



"Chị ấy có chìa khóa. . . . . ."



"Em nói là bạn gái trước của anh ta, cầm chìa khóa, trong lúc em ở đó mà nghênh ngang đi vào lấy đồ?"



Phương Thần Hi gật đầu một cái.



Phương Vãn Tĩnh cả người phát điên. Lúc trước cô muốn hẹn Thần Hi ra ngoài, Thần Hi nói nó không có chìa khóa, sau khi ra cửa sẽ không có cách nào để vào! Hàn Ức nói bởi vì cao ốc kim cương quản chế nghiêm khắc, muốn xin thẻ ra vào phải mất thời gian, huống chi anh cũng không tìm được chìa khóa dự bị, đợi nó qua tựu trường lần này rồi nói, cho nên mỗi lần bọn họ gặp mặt đều là do anh ta mang Thần Hi ra vào, chưa từng để cho nó ra ngoài một mình lần nào.




Đối với loại hành động gò bó quá độ này, đương nhiên là cô có điểm mất hứng, có thể thấy được em gái cô hầu như đã quen thuộc với phương thức này của anh ta, thật không có gì tốt.



Huống chi, "Chờ xin thẻ ra vào với đi đánh chìa khóa" còn coi như hợp lý, việc "Bạn gái trước cầm chìa khóa tự động ra vào" nhìn sao cũng thấy rất kỳ quái.



"Hơn nữa chị biết không, bạn gái trước của anh ấy" Phương Thần Hi hít hít lỗ mũi, "Chính là Hà Dĩ Thiến."



Phương Vãn Tĩnh hít sâu một hơi. Hà Dĩ Thiến. . . . . .



Mỹ nhân đàn vi-ô-lông cùng công ty với Hàn Ức, không chỉ là phần tử trí thức nổi tiếng khắp châu Á, thậm chí đã từng được mời đến trình diễn ở rạp hát quốc gia Đức, cô đã từng học qua âm nhạc, biết Hà Dĩ Thiến không chỉ rất xinh đẹp, mà còn có bản lãnh, có thể nói rằng cô ta đứng đầu châu Á về điều khiển âm sắc đàn vi-ô-lông.



"Cô ấy thoải mái đi vào, thoải mái lấy đồ. . . . . . Ô ô, Băng Trà cùng Hồng Trà đảo quanh chân cô ấy, giống như cô ấy mới thật sự là người ở bên cạnh anh ấy."



"Nói không chừng, chỉ là hiểu lầm." Phương Vãn Tĩnh cố gắng an ủi em gái, "Tới lấy đồ cũng không phải là tới để đồ, ít nhất chứng tỏ bọn họ đúng là đã tách ra."



"Nếu chia tay rồi vì sao anh ấy lại không lấy chìa khóa về?"



"Có thể. . . . . . Là quá bận rộn. . . . . ."




Có lúc cô rất ghét tính cách rách nát của chính mình, lời nói không có một chút thuyết phục nào, chỉ vì là chị gái, muốn thành thục một chút, nhưng trên thực tế cô cũng mới mười chín tuổi, căn bản là vị thành niên.



Việc cô có thể làm, chỉ có an ủi em gái mà thôi.



"Hơn nữa nói không chừng Hàn Ức vốn là muốn đổi khóa, đổi khóa nên không cần cầm lại chìa khóa, chỉ là sau lại vì quá bận rộn mà quên mất. . . . . ."



"Em cũng hy vọng là vậy, nhưng không biết vì sao a, em lại cảm thấy quan hệ của bọn họ vẫn là dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (đại khái là vương vấn không dứt được). . . . . . Nếu không tại sao cô ấy vẫn để hai vali quần áo ở chỗ này?" Phương Thần Hi đỏ mắt, "Nếu quả thật không còn tình cảm, đại khái sẽ vứt bỏ, không cần đặt ở trong nhà."



"Thần Hi. . . . . ."



"Mấy ngày nay điện thoại của anh ấy rất kì quái, anh ấy không phải chạy ra ngoài nhận, chính là trực tiếp cắt đứt, em biết rõ đó là do không muốn để em nghe thấy anh ấy nói cái gì, em đã hỏi, anh ấy nói với em bởi vì Triệu Minh Uy muốn chia tay với Lâm Huệ Nghi, cho nên tìm anh nghĩ biện pháp, nhưng sau đó em mới biết, những cuộc điện thoại kia đều là do Hà Dĩ Thiến gọi, ô ô. . . . . .



"Triệu Minh Uy và Lâm Huệ Nghi căn bản không có chia tay, thật ra thì cuối năm bọn họ sẽ kết hôn. . . . . . Em thật sự không hiểu, tại sao anh ấy muốn nói dối em." Cô lau lau nước mắt, "Em rất ghét nghi thần nghi quỷ, nhưng bây giờ tình hình như thế, em không có cách nào tự nói với mình làkhông có việc gì, Hà Dĩ Thiến. . . . . . Bởi vì bộ dạng cô ấy rất rộng rãi, cho nên. . . . . ."



"Em cứ như vậy chạy ra ngoài?"



"Ừ."




"Vậy. . . . . ."



Phương Vãn Tĩnh cũng không biết nên làm sao mới phải.



Thần Hi là lần đầu tiên yêu, chỉ trong thời gian ngắn đầu óc đã choáng váng, hai chị em họ đều di truyền kiểu yêu điên cuồng của mẹ, muốn nó rời khỏi Hàn Ức, đại khái là không thể nào.



Nhưng muốn làm bộ như không có việc gì cũng không được.



Trước tiên mang Thần Hi về nhà đã, may mắn là cô không đồng ý dọn đến phòng trọ của Hàn Ức mới mua được, nếu không hiện tại hai người cũng không có nơi để đi.



"Về nhà được không?" Cô thử thăm dò.



Phương Thần Hi suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, "Vâng."



Phương Vãn Tĩnh đứng dậy, đang chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn một chút, Phương Thần Hi đột nhiên hô to.



"Sao vậy?"



"Hôm nay là ngày cuối cùng nộp học phí, em muốn đi nộp học phí. . . . . . A! Nhưng mà hiện tại em cũng không có tiền nộp. . . . . ." Vốn là Hàn Ức nói chụp xong cảnh biển thì trở lại dẫn cô đến ngân hàng, hiện tại. . . . . . Ai.



Tại sao tất cả chuyện phiền não lại quấn tại một chỗ à nha? Rống.



"Chúng ta đem chiếc nhẫn bán lại cho cửa hàng trang sức đi." Phương Vãn Tĩnh yếu ớt đề nghị, "Giá mặc dù thấp hơn, nhưng nộp học phí thì tuyệt đối không thành vấn đề."



Bởi vì trường Thần Hi học là của nước Mĩ, quy định học mười hai năm, các khóa học của trường tư thục đều không giống nhau, cho nên chỉ có thể nhắm mắt học xong, mà không có cách nào chuyển trường.



Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cuộc sống của hai chị em khổ cực như thế.



"Mà đơn đăng ký của em. . . . . . Còn ở đó. . . . . ."



"Có muốn trở về nhìn một chút hay không? Nói không chừng Hà Dĩ Thiến còn chưa đi." Mặc dù nói Hà Dĩ Thiến vẫn còn ở đó, tình huống có chút xui xẻo nhưng cô không có ở đấy tình huống sẽ càng hỏng bét.



Phương Thần Hi thở dài, gật đầu một cái.



Cô không muốn nhìn thấy Hà Dĩ Thiến, chỉ là… ai.